Chương 2:
24/12/2024
Chương 3:
24/12/2024
Chương 4:
24/12/2024
Chương 5:
24/12/2024
Chương 1:
24/12/2024
Chương 6:
25/12/2024
Chương 7:
25/12/2024
Chương 8:
25/12/2024
Chương 9:
25/12/2024
Chương 10:
25/12/2024
Chương 15:
26/12/2024
Chương 14:
26/12/2024
Chương 13:
26/12/2024
Chương 12:
26/12/2024
Chương 11:
26/12/2024
Chương 16:
27/12/2024
Chương 17:
27/12/2024
Chương 18:
27/12/2024
Chương 19:
27/12/2024
Chương 20:
27/12/2024
Chương 21:
28/12/2024
Chương 22:
28/12/2024
Chương 23:
28/12/2024
Chương 24:
28/12/2024
Chương 25:
28/12/2024
Chương 26:
28/12/2024
Chương 27:
28/12/2024
Chương 28:
28/12/2024
Là một “fan cuồng” đỉnh cao của Yến Chính Dương, tôi đã từng cùng bà nội của cậu ta nhảy quảng trường.
Đã cùng ông nội cậu ta chơi cờ vây.
Đã cùng mẹ cậu ta chơi mạt chược.
Còn cha cậu ta… Ồ, cha cậu ta thì không.
Tôi đã luyện đủ mười tám môn nghệ thuật, nghĩ rằng Yến Chính Dương nhất định sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Nhưng kể từ khi cô nàng xinh đẹp với dáng người quyến rũ chuyển đến ở kế bên, tất cả mọi thứ đã thay đổi.
1
Cuối tuần.
Sáng sớm tinh mơ.
Mẹ tôi vừa nướng bánh mì xong. Tôi liền lấy vài cái, cho vào túi giấy.
Rồi cưỡi chiếc xe máy điện nhỏ đến nhà Yến Chính Dương.
Dì Yến thấy tôi, liền niềm nở:
“Vi Vi đến sớm thế này, không biết Chính Dương đã dậy chưa nữa.”
“Dì Yến, con mang đến bánh dứa mà dì thích, còn có tart trứng mà bà nội cũng thích nữa.”
Tôi lấy bữa sáng từ trong túi ra, chia ra và đặt lên bàn.
Dì Yến cười nói:
“Mẹ con lại nướng bánh mì à, cứ cách vài hôm lại mang qua đây, dì ngại quá.”
“Ôi dào, chỉ là mấy cái bánh mì thôi mà, dì đừng khách sáo như vậy.”
Tôi lấy ra bánh mì sandwich kiểu Pháp mà Yến Chính Dương thích ăn, cười toe toét nói:
“Dì ơi, con lên lầu trước nha.”
“Ừ.”
2
Phòng của Yến Chính Dương nằm trên tầng hai, tôi đã quá quen thuộc với nơi này rồi.
Tôi gõ cửa phòng. Rất nhanh, cửa được mở ra.
Một gương mặt đẹp trai thoáng vẻ lạnh lùng xuất hiện, mặc áo thun trắng rộng rãi, tóc còn hơi rối.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ cậu ta vừa mới ngủ dậy.
Tôi chưa từng thấy ai không rửa mặt mà vẫn đẹp trai đến thế.
Ngay lập tức, tôi cười tươi rạng rỡ, giơ chiếc túi trong tay lên:
“Yến Chính Dương, cậu dậy rồi à? Có muốn ăn bánh sandwich kiểu Pháp không?”
Cậu ta liếc tôi một cái, lười biếng trả lời:
“Tôi còn chưa đánh răng.”
“Ồ, vậy cậu mau đi đánh răng đi, tôi cầm giúp cho.”
Nói xong, tôi tự nhiên bước theo cậu ta vào phòng.
Phòng của Yến Chính Dương rất rộng, hướng nam, ánh sáng chiếu vào cũng rất tốt.
Cậu ta nhìn tôi, không nhúc nhích.
“Làm gì vậy?”
Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Tôi muốn thay đồ.”
“Cậu thay đi, tôi đâu có nhìn cậu.”
Yến Chính Dương từ trên cao nhìn xuống, giọng nói mang chút trêu chọc:
“Tốt nhất là cậu không nhìn.”
Tôi hơi ngượng ngùng.
Cũng tại lần trước, cậu ta vừa tắm xong bước ra, áo choàng tắm vô tình mở ra, làm tôi nhìn đến đờ đẫn.
Người này đúng là nhớ dai ghê.
“Lần này tôi thề không nhìn.”
Tôi nghiêm túc ho một tiếng, nói như tuyên thệ.
Yến Chính Dương lắc đầu, khẽ cười khẩy một tiếng:
“Từ Tri Vi, rốt cuộc cậu có phải con gái không vậy?”
“Có cần tôi chứng minh không?”
Tôi cố tình ưỡn ngực lên.
Kết quả là tôi bị Yến Chính Dương đuổi ra ngoài.
Đúng là nhỏ nhen.
Chỉ là vài múi cơ bụng thôi mà, đâu phải chưa từng thấy.
Lần trước đi hồ bơi, tôi còn “vô tình” chạm qua nữa kìa.
3
Tôi tiu nghỉu đi xuống tầng một.
Đúng lúc bà nội Yến vừa đi dạo về, vừa nhìn thấy tôi bà vui mừng không ngớt.
Cũng may hồi nhỏ tôi có học múa vài năm, lại đúng lúc rảnh rỗi, nên hào hứng nhận lời:
“Chuyện này có gì khó, để con giúp mọi người biên đạo.”
Không ngờ hành động nhất thời ấy lại mang về thành quả ngoài dự đoán.
Khi Yến Chính Dương thay đồ xong, đi xuống từ trên lầu, tôi liền phấn khởi chạy tới khoe:
“Yến Chính Dương, nghe chưa? Bài múa quảng trường mà tôi biên đạo cho bà nội đã giành giải nhất rồi đó, có phải lợi hại không?”
Cậu ta nhướng mày, vẻ mặt có chút bất ngờ:
“Cậu còn giúp bà nội tôi biên đạo múa quảng trường nữa hả?”
“Đúng rồi.”
“Không phải tuần sau cậu có kỳ thi à? Đã học bài tiếng Anh chưa?”
Tôi…
Người này, sao cứ nhắc đến đúng chuyện tôi không muốn nghe thế chứ.
Không thể để tôi vui vẻ thêm vài giây à?
“Thời gian còn sớm mà.”
Yến Chính Dương lắc đầu, vẻ mặt như đang nhìn một khúc gỗ mục không thể đẽo gọt được.
4
Trên bàn ăn, bà nội kể rằng lần này có hơn cả trăm đội tham gia cuộc thi múa quảng trường tại thủ phủ tỉnh.
Đội của bà có thể nổi bật và giành chiến thắng, đúng là không thể không nhắc đến công lao của tôi.
Bà còn nói, các chị em trong đội đều không tiếc lời khen ngợi tôi.
Tôi bị bà nội Yến khen đến mức ngại ngùng:
“Bà ơi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Lần sau nếu các bà tham gia thi tiếp thì cứ tìm cháu.”
“Ôi trời, thế thì tốt quá. Có lời này của cháu, bà yên tâm rồi.”
Yến Chính Dương rút một tờ báo tiếng Anh từ giá báo, lật xem một cách hờ hững, như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói vọng về phía bếp:
“Mẹ, làm cho con một bát mì đi.”
Tôi sững lại:
“Cậu không ăn bánh mì à?”
“Dạo này ăn nhiều quá, hôm nay không muốn ăn nữa.”
Cậu ta cúi đầu, vừa lật báo vừa đáp.
Cũng phải, gần đây mẹ tôi đang luyện tay nghề nên nướng hơi nhiều bánh mì.
“Cậu muốn ăn loại mì gì, ngày mai tôi mua giúp cậu?”
“Sao cũng được.”
You cannot copy content of this page
Bình luận