Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Lần đầu tiên gặp nam chính, trời đang đổ mưa lớn.
Mọi người đều chạy nhanh về phía trước, chỉ có nam chính không mang ô mà còn thong thả bước đi.
Hệ thống: “Mau đi che ô cho hắn, để lại ấn tượng tốt.”
Tôi cầm ô, thong dong bước tới. Khi đi ngang qua nam chính, tôi khẽ cười khẩy, giọng đầy khinh thường: “Giả vờ ngầu cho ai xem vậy?”
Nói xong, tôi phủi nhẹ chiếc váy Balenciaga, xoay xoay chiếc nhẫn kim cương tám carat trên tay, rồi tao nhã rời đi.
Hệ thống: “???”
Nam chính: “???”
Ngồi lên chiếc Rolls-Royce, tôi như kẻ chưa từng thấy thế giới bao giờ, tay vuốt ve ghế da thật, trong lòng thầm cảm thán cuộc sống của người giàu thật xa hoa.
Hệ thống: “Vừa rồi cô làm gì vậy? Đó là nam chính đấy, trời ạ!”
Tôi chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, đảo mắt: “Nam chính thì sao? Có thêm hai lạng thịt dưới háng là cao quý hơn người khác chắc?”
Hệ thống: “Nếu cô còn muốn quay lại thế giới ban đầu, thì mau chóng chinh phục nam chính đi.”
Tôi: “Cái gì? Ý của cậu là tôi có thể mãi mãi ở lại thế giới này? Thế thì tốt quá còn gì!”
Đùa sao, đọc bao nhiêu truyện xuyên không, cuối cùng cũng đến lượt mình rồi, tại sao lại phải quay về chứ?
Về tiếp tục làm một con nhân viên quèn khổ sở à?
Hệ thống: “……”
Hệ thống tiếp tục cố gắng khuyên nhủ đến rách cả miệng: “Nhân vật của cô là nữ phụ ác độc đó!”
“Đến khi nam nữ chính ở bên nhau rồi thì nhà cô sẽ phá sản đấy. Lúc đó thì cô còn hưởng thụ kiểu gì?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà phồn hoa lùi dần lại phía sau, im lặng một giây rồi hỏi: “Còn bao lâu nữa nhà tôi mới phá sản?”
Hệ thống: “Năm năm.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Hưởng thụ được năm năm là đủ rồi, đến cuối chịu chút khổ thì chịu chút khổ thôi.”
Huống hồ, làm nữ phụ ác độc chẳng phải là muốn làm gì thì làm, thích phát điên lúc nào thì phát điên à?
Vừa khéo, rất hợp với trạng thái tinh thần của tôi hiện tại.
Hệ thống: “……”
Sau này khi chọn người thực hiện nhiệm vụ, nhất định không thể chọn kẻ lười biếng như thế này nữa!
Những ngày tiếp theo, tôi bận rộn tận hưởng cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu, còn nam chính ư? Tôi đã quên sạch không còn một mảnh.
Ngồi trên chiếc bồn cầu đính kim cương, tôi không khỏi cảm thán: “Nguyên chủ này đúng là biết hưởng thụ thật đấy!”
Tiền tôi vất vả đi làm cả năm trời chắc chỉ đủ mua vài cuộn giấy vệ sinh ở nơi này.
Đã xuyên vào đây rồi, nhất định phải hoàn thành sứ mệnh, tiếp tục thay cô ấy hưởng thụ cuộc sống xa hoa, buông thả và lười nhác này cho trọn vẹn.
Tôi bắt đầu đi dạo phố, mua mua sắm sắm.
Thích gì mua nấy, tất cả những món ăn chưa từng được thử hay những thứ lúc còn là nhân viên quèn chẳng dám bỏ tiền mua, giờ đây đều không nể nang gì mà ăn sạch một lượt.
Đời người sinh không mang theo, c.h.ế.t chẳng mang đi, hưởng thụ mới là quan trọng.
Chỉ có những trải nghiệm là của mình.
Dù sao thì tôi có tiền.
Tiêu tiền chẳng phải cũng là một cách đóng góp vào nền kinh tế sao?
Nhìn căn phòng đầy ắp trang sức, quần áo, túi xách, tôi vui vẻ lăn lộn trên chiếc giường lớn.
Cảm giác quẹt thẻ đen thật sự quá sướng!
Hệ thống vẫn chưa chịu từ bỏ việc khuyên nhủ tôi quay về “con đường chính đạo”, giọng như hận rèn sắt không thành thép: “Mấy thứ này đều là vật ngoài thân thôi! Chẳng lẽ cô không thấy trống rỗng, không thấy chán nản hay sao?”
Tôi đáp, kéo dài giọng, đầy thảnh thơi: “Hừm… thật sự là —— chẳng thấy gì cả.”
Tôi bắt đầu đứng trước gương thử hết bộ quần áo này đến bộ khác, “tách tách” chụp ảnh liên tục.
Thân hình và nhan sắc của nguyên chủ đúng là cực phẩm.
Chỉ có điều hơi đáng tiếc là thế giới này không có những ngôi sao nổi tiếng như ở thế giới cũ của tôi.
Nếu có, thì với quyền lực trong tay, tôi hoàn toàn có thể rủ “anh nhà” chụp ảnh chung, thậm chí yêu cầu ngủ cùng cũng không phải chuyện khó.
You cannot copy content of this page
Bình luận