Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 1:  

Chương trước

Chương sau

Ta nhặt được một vị thiếu niên. 

 

Hắn không phải Tiên Quân lịch kiếp, cũng chẳng phải công tử nhà quyền quý sa cơ, mà là Ma tôn Tạ Từ. 

 

Sau khi biết chân tướng, ta vội vàng thu dọn hành lý, chuẩn bị bỏ trốn ngay trong đêm. 

 

Ai ngờ, vừa đẩy cửa ra đã bị một bóng đen chắn trước lối đi. 

 

“Lạc Lạc, đêm hôm khuya khoắt mà nàng còn định đi đâu thế? Sao không gọi ta?” Tạ Từ chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp. 

 

“Ngươi không có ở đây, ta định ra ngoài tìm ngươi.” Ta nắm chặt vào khung cửa, cố gắng biện minh. 

 

“Ta chưa hề đi đâu xa, Lạc Lạc không cần gói ghém đồ đạc để tìm ta như thế, đưa thứ đó cho ta nào.” 

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên bọc hành lý trong tay ta, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cả người lạnh thấu xương. 

 

Ta run rẩy đưa bọc hành lý qua, hắn cầm lấy, chẳng thèm nhìn lấy một cái đã thẳng tay ném nó sang một bên. 

 

Ta còn chưa kịp mở miệng biện minh thêm, đã bị hắn kéo mạnh vào lòng. 

 

Tạ Từ chậm rãi cúi người, áp sát lại gần. 

 

Giọng nói trầm ấm, hơi thở nóng bỏng phả bên tai khiến ta rùng mình. 

 

“Phu nhân, hôm nay là đêm động phòng của chúng ta đấy.” 

 

1

 

Nói đến lần gặp gỡ với Tạ Từ, đó thực sự là một câu chuyện dài.

 

Chuyện xảy ra vào một ngày của năm trước.

 

Nữ nhi của trưởng lão Hồ tộc, Bạch Thích Thích, bất thình lình dẫn người xông vào phòng ta lục tung lên một trận, vừa lục vừa hét lớn rằng ta đã trộm đi Lưu Ly Trản trị thương của đệ đệ nàng ta. 

 

Ngươi đoán xem? 

 

Bọn họ thật sự tìm được Lưu Ly Trản ở phòng! 

 

Nhưng ta bị oan quá mà!

 

Ngay cả Lưu Ly Trản là cái gì, ta còn chưa từng nghe qua!

 

Bị giam vào trong địa lao tối đen, nơi này quả thực giống như lòng dạ của Bạch Thích Thích, đen như mực.

 

“Bạch Lạc to gan! Tộc trưởng tới thăm ngươi, còn không mau đứng dậy nghênh đón!”

 

Ngữ điệu của tên ngục tốt này, ta suýt tưởng hắn ta chính là tộc trưởng, nhưng ta vẫn nhanh chóng đứng bật dậy, như một trận gió cuốn mà chẳng kịp che giấu…

 

Chỉ là, có chút sự cố… 

 

Chân mềm nhũn không trụ vững, liền thuận thế ngã quỵ, đập mạnh xuống đất, lại vô tình dập đầu hai cái.

 

Giữ mạng là quan trọng nhất mà!

 

“Oan uổng quá! Tộc trưởng, con thật sự không lấy chén của nàng ta đâu!”

 

“Khụ, là Lưu Ly Trản.” Tộc trưởng vuốt chòm râu hoa râm, chậm rãi lên tiếng sửa lời ta.

 

Không ngờ tộc trưởng đã cao niên như vậy lại đích thân đến tra xét, ta chợt cảm thấy bản thân thật quan trọng, cảm động vô cùng.

 

Ít nhất cũng là một trọng phạm.

 

“Ta không lấy Lưu Ly Trản của nàng ấy.” Ta lại nhấn mạnh lần nữa.

 

Không lấy, thực sự không lấy.

 

“Tiểu Lạc, hiện tại Bạch Thích Thích buộc tội con, hơn nữa có người làm chứng nói tận mắt thấy con bước ra từ Lạc Vũ Các, trước mặt mọi người, lại thêm Lưu Ly Trản được tìm thấy trong phòng con, dù nói gì… cũng vô dụng.” 

 

Tộc trưởng giọng nặng nề, ánh mắt thoáng vẻ không đành lòng, nhưng vẫn kiên định.

 

Ông ấy tiếp tục nói: “Con có biết Lưu Ly Trản là chí bảo? Bạch Diễn Đường bị thương rất nặng, nếu không có Lưu Ly Trản, hắn sẽ mất mạng.” 

 

“Không phải con, tộc trưởng gia gia, ngài nhìn con lớn lên, ngài hiểu con người của con. Hôm đó đến Lạc Vũ Các, chỉ là nghe nói Bạch Diễn Đường bị thương, con mới đến thăm hắn.” 

 

“Bình thường hắn đối xử với con rất tốt, sao con có thể hại hắn được?” 

 

Ta vội vàng giải thích, đến lúc này mới nhận ra sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng.

 

Tộc trưởng đối với lời giải thích của ta làm như không nghe thấy, không hề tra xét, liền trực tiếp tuyên bố kết quả: “Bạch Lạc, con trộm bảo vật, suýt nữa hại c/h/ế/t đồng tộc, nay quyết định trục xuất con khỏi Hồ tộc.” 

 

Ta đột nhiên sững người, toàn thân cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào.

 

Từng nghĩ qua vô vàn hình phạt, duy chỉ không ngờ lại là kết cục như thế này. 

 

Từ nhỏ, thân thể ta đã yếu nhược, vừa ra đời liền bị phụ mẫu bỏ rơi, dưỡng thương trăm năm, đến nay hơn hai trăm tuổi mà tu vi vẫn rất mỏng manh. 

 

Từ khi có ký ức, tộc trưởng gia gia luôn cưng chiều ta, tộc nhân bên cạnh cũng đối đãi với ta vô cùng khoan dung. 

 

Chỉ có Bạch Thích Thích từ nhỏ đã không ưa ta, nhưng ta và nàng ta xưa nay chỉ là những lần tranh cãi vặt vãnh, ta chưa từng đặt trong lòng. 

 

Không ngờ, nàng ta lại vu oan giá họa cho ta.

 

Tộc trưởng nhìn thấy ta ngẩn ngơ, liền đưa cho một bọc đồ: “Ta đã đơn giản thu dọn một ít vật dụng, con cầm lấy rồi lập tức rời đi.”

 

Nhìn bọc đồ trong tay, ta thoát ra khỏi sự ngơ ngẩn vừa rồi, liền hỏi: “Gia gia, dẫn lộ thạch của con đâu?”

 

Hồ tộc cư ngụ nơi bí cảnh, bên ngoài bí cảnh là rừng sâu đầy đại yêu hung hiểm. 

 

Những kẻ tu vi yếu kém nhất định phải mang theo dẫn lộ thạch mới có thể được thần linh che chở, chỉ đường phía trước, tránh khỏi đại yêu.

 

Hết Chương 1:  .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page