Về sau Tạ Chỉ Lan mới hay, ngày hắn đỡ linh vị về kinh chính là sinh nhật mười bảy tuổi của hắn. Sau khi đại thắng, trưởng công chúa vì hắn mà tấu thỉnh phong Hàn Vương mong Hoàng thượng cho phép hắn trở lại Bắc Cương quản lý đất phong.
Hoàng thượng cho rằng thế tử còn quá trẻ cần ở lại kinh thành giữ đạo hiếu ba năm cho phụ thân, nên đè tấu chương xuống. Trong ba năm ấy, Cố Thiệu Dữ chỉ mang thân phận Hàn Vương thế tử lưu lại kinh thành. Mãi đến tháng trước khi hắn cập quan và mãn kỳ hiếu mới được phong làm Hàn Vương.
Tạ Chỉ Lan sợ Triệu Tịch Dao tiếp tục tự trách, bèn đổi đề tài: “Ta bệnh thế này chẳng thể tham gia yến tiệc nào, bỏ lỡ biết bao náo nhiệt. Nghe nói trưởng công chúa cố ý chọn phi cho Hàn Vương chắc ngươi cũng nhận được thiệp của người, đúng không?”
“Ừ, chính là mai.” Triệu Tịch Dao thoáng sầu muộn, “Ta thật lo trưởng công chúa để ý đến ta, hiện giờ binh quyền Bắc Cương nằm trong tay nhị thúc của Hàn Vương, khi hắn trở lại đất phong hai người tất sẽ tranh đấu sống chết. Nếu gả cho hắn, e là chỉ chuốc lấy kết cục thủ tiết.”
Sự chú ý của nàng luôn khác người thường khiến Tạ Chỉ Lan không khỏi buồn cười: “Có nhiều quý nữ như vậy, ngươi lo gì chứ? So với thủ tiết, e là khả năng thành con cờ thế thân còn lớn hơn.”
Vài năm trước, trưởng công chúa và Cố Thiệu Dữ bị Hoàng thượng giữ lại kinh thành, nói thẳng ra chính là để làm con cờ thế thân.
Tạ Chỉ Lan sống trong khuê phòng, hiểu biết về Hàn Vương không nhiều, chỉ nghe đồn hắn phóng túng bất kham. Có người còn nói, hắn chẳng thừa hưởng chút nào sự anh minh thần võ của phụ thân việc đánh lui Bắc Nhung chẳng qua là công lao của quân sư và phó tướng.
Nàng nhân cơ hội hỏi Triệu Tịch Dao: “Nghe nói hắn hành sự quái đản, chẳng biết thực hư thế nào.”
Huynh trưởng Triệu Tịch Dao có giao tình khá tốt với Hàn Vương, từng gặp hắn đôi lần, nàng đáp: “Hắn làm việc toàn theo tâm tính, chẳng bao giờ theo lẽ thường. Nói hắn hành sự quái đản quả cũng không sai.”
Nha hoàn vén rèm bước vào, bưng lên những hộp điểm tâm tinh xảo, Triệu Tịch Dao ăn một miếng bánh hoa hồng, thỏa mãn nheo mắt, tiếp tục nói: “Nhưng dung mạo hắn quả thực mỹ lệ, chẳng trách nhiều nữ tử để ý hắn, biểu muội ta một lòng muốn gả cho hắn. Ca ca ta sợ ta hồ đồ còn dặn dò rằng hắn quá nguy hiểm chỉ hợp làm bằng hữu, tuyệt không thích hợp làm phu quân, bảo ta tỉnh táo một chút.”
Triệu Tịch Dao đi rồi, Tạ Chỉ Lan thoáng thất thần. Nếu hắn không thích hợp làm phu quân, nàng còn có thể gả cho ai? Trong đầu nàng, hình ảnh hắn vận hồng y, bước nhanh về phía nàng lại hiện lên rõ mồn một.
*
Gió lạnh lùa qua, bóng cây lay động, khi hoàng hôn buông xuống ngoài viện loáng thoáng vọng lại tiếng ồn ào tựa như có nha hoàn khóc lóc cầu xin tha thứ. Động tĩnh lớn đến nỗi Tạ Chỉ Lan cũng nghe thấy, liền sai nha hoàn ra xem chuyện gì xảy ra.
Chẳng bao lâu, nha hoàn trở lại bẩm: “Tiểu thư, là nhị thiếu gia và các thiếu gia khác đã về, không biết mấy nha hoàn kia đắc tội nhị thiếu gia thế nào khiến hắn tức giận đến mức rút roi, đại thiếu gia đang can ngăn.”
Tạ Chỉ Lan giật mình, vội đứng dậy.
An Quốc công phủ nhân khẩu không đông, chỉ có hai phòng, tổng cộng ba cô nương và bốn thiếu gia. Quốc công gia Tạ Hiệt thành thân muộn hơn đệ đệ hai năm con cái cũng ít. Ba thiếu gia đầu đều xuất từ nhị phòng, nhị thiếu gia là con vợ lẽ duy nhất của nhị phòng cũng là người có tính tình giống thúc phụ nhất.
Bọn họ hiện đang học tại Quốc Tử Giám, mai là ngày nghỉ tắm gội nên sau khi tan học chiều nay cùng nhau hồi phủ. Vừa về, nghe tin Tạ Chỉ Lan rơi xuống nước, họ vội đến đại phòng thăm nàng.
Nào ngờ, vừa tới hậu viện, đã nghe mấy nha hoàn toái miệng bàn tán về bệnh tình Tạ Chỉ Lan, lời ra tiếng vào rằng hôn sự của nàng e là còn thua cả nhị tiểu thư, uổng phí dung mạo tuyệt mỹ ấy.
Trong phủ chỉ có ba cô nương. Nhị tiểu thư là con vợ lẽ, hơn Tạ Chỉ Lan một tuổi, ban đầu nhị gia chọn cho nàng ta một cử nhân tài hoa, có triển vọng thi đỗ tiến sĩ, nhưng nàng ta tâm cao ngạo, khinh thường người ta, bị mẹ ruột xúi giục vài câu, nàng ta sinh lòng trèo cao một mực muốn gả cho thế tử Võ An hầu phủ, còn cố ý giả vờ vặn thương chân trước mặt người ấy.
Qua lại nhiều lần, thế tử quả nhiên để ý nàng ta , đòi cưới. Nhưng Võ An hầu phu nhân đâu phải kẻ dễ đối phó sao chịu để một thứ nữ làm con dâu? Cuối cùng, nhị tiểu thư chỉ được vào Võ An hầu phủ với thân phận quý thiếp. Dù có chữ “quý”, vẫn chỉ là thiếp. Nhị gia tức đến suýt chết, nếu không có nhị phu nhân ngăn cản e đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Nhị thiếu gia Tạ Chỉ Minh chỉ hơn Tạ Chỉ Lan một tuổi. Tuy được nhị phu nhân nuôi dưỡng, hắn thực ra là con của Đàm di nương. Di nương mất sớm, khi mẫu thân Tạ Chỉ Lan còn sống từng rất quan tâm hắn. Hắn thương Tạ Chỉ Lan nhất, giờ nghe nha hoàn nói hôn sự của nàng còn kém một kẻ làm thiếp, tính tình bộc trực của hắn sao không bùng nổ?
Khi Tạ Chỉ Lan đến, đám nha hoàn đang khóc lóc cầu xin, nhị ca Tạ Chỉ Minh tay vẫn nắm chặt roi, đại ca Tạ Chỉ Tân đang ngăn hắn.
Nha hoàn quỳ dưới đất, liên tục van xin. Một kẻ lanh lợi còn tự tát mình hai cái.
Tạ Chỉ Tân lạnh lùng nói: “Sau lưng khua môi múa mép, chỉ tát vài cái là xong? Quản sự đâu, loại nha hoàn toái miệng này, không giữ cũng được.”
Đại ca vốn ôn hòa, hiếm khi nổi giận thế này.
Nhìn dáng vẻ giận dữ của họ, Tạ Chỉ Lan thoáng hoảng hốt. Trước mắt hiện lên cảnh trong mộng: sau khi nàng chết đại ca luôn ôn hòa đã hung hăng đánh Tần Chí một trận, quyền đầu dính đầy máu.
Nhị ca vì báo thù cho nàng, đơn thương độc mã xông vào sào huyệt giặc, tuy giết được đại đương gia nhưng bụng trúng một đao. May mà phụ thân và thúc phụ đến kịp, hắn mới giữ được mạng.
Trong mộng, ngày xuất giá hai huynh trưởng từng nói, nếu nàng bị ủy khuất, cứ nói với họ, họ sẽ làm chỗ dựa cho nàng. Một người hơn nàng hai tuổi, một người chỉ hơn một tuổi, Tạ Chỉ Lan vốn không xem là thật. Ai ngờ, họ thực sự vì nàng mà làm chỗ dựa.
Tạ Chỉ Lan mắt chợt cay, lòng dâng lên nỗi xót xa.
“Tam tỷ tỷ đến rồi!” Giọng Tạ Chỉ Phong kéo nàng về hiện tại.
Tạ Chỉ Lan bước tới chỗ họ, đã biết rõ sự tình: “Mấy nha hoàn lắm mồm, đáng gì khiến các huynh tức giận? Giao cho quản sự xử lý là được.”
Nàng vội ra ngoài, y phục chưa kịp mặc dày, Tạ Chỉ Minh cuốn roi quanh hông, nhíu mày: “Muội muội bị rơi xuống nước, trời lạnh thế này ra đây làm gì?”
Nói xong, hắn nắm tay nàng, kéo về phía viện của nàng.
Hắn vốn tính tình nóng nảy, thiên phú tập võ lại cao luôn mang roi bên mình, ngoài phủ thường hành hiệp trượng nghĩa. Tuy là con vợ lẽ, hắn lại được nhị gia yêu thích nhất. Tạ Chỉ Phong, lão tam lại như tiểu tùy tùng vội đuổi theo.
Tạ Chỉ Tân chậm hơn một bước dẫn tiểu tứ theo sau.
Tạ Chỉ Lan đã dùng bữa tối. Khi họ vào, nha hoàn bưng thuốc vừa sắc xong lên, Tạ Chỉ Lan sai dọn ghế rồi cầm chén thuốc, nhăn mặt uống cạn một hơi.
Tạ Chỉ Phong cười hì hì: “Biết tam tỷ tỷ sợ đắng, cái này cho tỷ.”
Hắn lấy từ trong ngực ra một gói mứt đào: “Tỷ nếm thử, ngọt lắm.”
Lão đại trầm ổn nho nhã, lão nhị anh tư hiên ngang, lão tam hoạt bát miệng ngọt, luôn gọi “tỷ tỷ”, khiến không khí lúc nào cũng sinh động. Hắn keo kiệt, muốn moi đồ từ tay hắn chẳng dễ.
Tạ Chỉ Lan không nhịn được xoa đầu hắn: “Cảm ơn Phong nhi.”
Tạ Chỉ Phong nhảy tránh: “Tỷ tỷ đừng chỉ xoa đầu ta, xoa nữa ta không cao nổi mất! Tỷ nên trêu tiểu tứ đi hắn sắp cao bằng ta rồi.”
Mọi người bật cười.
Tạ Chỉ Lan cũng mỉm cười, sai nha hoàn dâng trà lấy thức ăn cho hai đệ đệ. Tiểu tứ điềm đạm lặng lẽ ăn điểm tâm.,Tạ Chỉ Phong nói nhiều, ăn cũng không chặn nổi miệng hắn.
Hắn vừa gặm hạt thông, vừa hứng thú kể chuyện học đường: “Phu tử nuôi một con vẹt , cả ngày chỉ biết kêu ‘học mà thời tập chi’, vui lắm. Thật đúng là ai nuôi giống ai. Nếu ta có con vẹt ấy , chắc chắn sẽ dạy nó khen tam tỷ tỷ đẹp nhất, khiến tỷ ngày nào cũng vui.”
You cannot copy content of this page
Bình luận