Danh sách chương

Ngày 19 tháng 9 năm 2019, vào lúc nửa đêm, một tiểu hành tinh bất ngờ lệch khỏi quỹ đạo, lao thẳng vào Trái Đất. Nó mang theo một loại virus chết người, gây ra cơn bão dịch bệnh hủy diệt.

Trong một đêm, nhân loại sụp đổ. Hàng triệu người hóa thành những xác sống khát máu, mất hết nhân tính. Tiếp đó, khí hậu biến đổi dữ dội, thiên tai liên tiếp xảy ra, môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, vô số động thực vật chết hàng loạt hoặc biến dị, phá vỡ hoàn toàn hệ sinh thái. Loài người chính thức bước vào tận thế.

Ngày 10 tháng 9 năm 2024, tại căn cứ Long Thành, thành phố S, tỉnh A.

Sau một tháng mưa lớn không ngừng, bầu trời cuối cùng cũng quang đãng. Gió thổi tan mây, để lộ một vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa không trung.

Lũ lụt do sông Mân vỡ đê, cách căn cứ chưa đầy 30 km, đã cuốn theo hàng loạt xác sống từ thượng nguồn. Để ngăn chặn “thủy triều thây ma”, căn cứ Long Thành thực hiện lệnh giới nghiêm: ban ngày săn quét, ban đêm đóng chặt tất cả các cổng thành.

Giờ đây, đêm đã sâu. Ngoài tường thành, nơi vừa được dọn sạch ban ngày, những cái bóng lảo đảo lại xuất hiện. Tiếng gào rú ghê rợn vang vọng trong màn đêm, khiến không khí trở nên lạnh lẽo.

Lâm Loan gắng gượng leo lên lan can tường thành. Thân hình gầy gò, xương xẩu của cô run rẩy trong gió lạnh, như có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào. Phía sau lưng, ba người đang từng bước ép sát cô.

Cô thở dốc, cúi đầu nhìn xuống. Nơi chân tường từng là khu lều trại của dân tị nạn giờ chỉ còn là một đống đổ nát sau trận lụt.

Đường lui đã hết. Bức tường bê tông cốt thép cao hai mươi mét không chỉ ngăn xác sống, mà còn chặn cả đường sống của cô.

“Con ranh kia, mày bay thử xem? Mày tưởng mày là chim chắc? Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn xuống đây, đừng để mất mạng vô ích…”

Vệ Minh Huy gào lên với ánh mắt khinh miệt. Thân hình cao lớn của một dị năng giả hoàn toàn chặn lối thoát của cô.

Bạch Dịch và Cố Tâm Nha đứng bên cạnh im lặng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của họ đã nói lên tất cả. Những người này từng là đồng đội thân thiết của cô, giờ đây họ thật xa lạ và đáng sợ.

“Tại sao…”

Giọng cô khàn đặc, như tiếng đá mài trên cát. Nếu không tỉnh lại kịp thời, có lẽ giờ cô đã nằm trong phòng thí nghiệm để đổi lấy thuốc tăng cường dị năng. Dù đã quen với sự phản bội trong thế giới này, cô vẫn muốn biết lý do. Ít nhất, để chết một cách rõ ràng.

“Lâm Loan, đừng trách bọn tôi…”

Bạch Dịch lên tiếng, gương mặt từng dịu dàng giờ lạnh như băng.

“Năng lực cô không tiến bộ, không thể chiến đấu, không thể tích trữ. Cô Không có giá trị. Không bằng hiến tinh hạch ra, để mọi người cùng sống.”

“Hy sinh cá nhân, vì lợi ích tập thể?”

 Lâm Loan cười khẩy. Suốt những năm qua, cô đã làm đủ mọi việc vì họ. Giờ đây, khi cô kiệt quệ, họ lại muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của cô.  Họ không biết rằng năng lực không gian của cô không phải là dị năng biến dị. Dù có mổ xẻ toàn thân, cũng không thể tìm ra tinh hạch mà họ mong muốn.

“Chị Lâm, đừng lo. Giờ thí nghiệm rất an toàn. Chỉ cần mổ não lấy tinh hạch là xong, không nguy hiểm đâu. Em sẽ chữa lành cho chị, sẽ không để lại sẹo…”

Cố Tâm Nha nhẹ giọng, ngọt ngào như mưa xuân. Dị năng chữa trị khiến cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa, không hề bị tận thế làm tổn hại.

Còn Lâm Loan? Cô nhìn đôi tay mình đầy những vết chai, vết thương, cô cười khổ. Đôi mắt sâu hoắm cay xè, nhưng không thể rơi nổi một giọt nước mắt. 
Nửa năm qua, cô đã làm mọi việc nặng nhọc. Cùng là dị năng giả, cùng một đội, nhưng lại sống hai cuộc đời đối lập. Thật châm biếm.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Trăng đêm nay tròn, sáng, đẹp đến nao lòng — như thể tận thế chưa từng xảy ra.

Trong khoảnh khắc này, cô hỏi, giọng nói đầy hy vọng cuối cùng:

“Có thể… vì tình nghĩa xưa, tha cho tôi một lần không?”

“Tình nghĩa? Loại ích kỷ như mày mà cũng dám nói tình nghĩa?”

Vệ Minh Huy gào lên, ánh mắt tràn ngập khinh miệt.

Vệ Minh Huy nhổ một bãi nước bọt đầy khinh miệt, ánh mắt tràn ngập giễu cợt:

“Mấy năm qua, ai từng đối xử tốt với mày, có ai có kết cục tốt không? Chú Tần, Lạc Lạc, Ngô Nhất Hạo… ai chẳng bị mày hại chết? Mày không tự hỏi xem, nếu không phải đầu óc mày có vấn đề đi chọc giận Giang thiếu, thì chú Tần có chết không? Bọn tao có bị chèn ép đến mức sống không bằng chó không?”

Những cái tên quen thuộc như mũi dao đâm vào tai. Lâm Loan không còn nghe rõ những lời sau đó. Trong đầu cô, từng gương mặt thân quen hiện lên — sống động, đau đớn, và đầy ám ảnh. Nỗi day dứt và hối hận tràn ngập trong tim, không cách nào ngăn lại.

Phải rồi… Tất cả những người từng quan tâm cô đều đã chết. Vì sự ích kỷ, yếu đuối của cô. Và giờ… báo ứng đã đến.

“Ha… ha ha ha…”

Cô bật cười, tiếng cười vang vọng giữa đêm, bi thương mà nhẹ nhõm. Thà chết còn hơn sống như một cái bóng giữa địa ngục. Ít nhất… chết rồi còn có thể xuống dưới để xin lỗi họ.

Ý nghĩ tự kết liễu vừa lóe lên đã bám chặt lấy tâm trí. Lâm Loan buông tay, chuẩn bị nhảy xuống — thì một tiếng xé gió lạnh lẽo vang lên sau lưng.

Ba người kia vốn đã chờ sẵn. Thấy cô suy sụp, mất cảnh giác, Bạch Dịch lập tức tung dây leo dị năng về phía cô.

Nhưng họ không ngờ — đúng lúc dây leo sắp quấn lấy cô, một luồng sáng đỏ rực bùng lên từ lòng bàn tay cô. Như rắn lửa, nó lao thẳng vào dây leo, lan nhanh như thiêu đốt tất cả.

Bạch Dịch hoảng hốt vứt dây leo, nhưng mu bàn tay vẫn bị bỏng rát.

“Đó … đó là… lửa?!”

Dây leo to bằng cổ tay trẻ con bị thiêu thành tro chỉ trong vài giây. Ba người trợn mắt, không thể tin nổi.

Cái “phế vật” này lại có thể điều khiển lửa? Không thể nào! Cô ta đâu có dị năng hệ hỏa!

Chẳng lẽ…

“Đúng vậy. Lúc trước tôi sốt cao ngất đi, chính là vì đang thức tỉnh dị năng.”

Lâm Loan nhếch môi cười, đầy châm biếm. Nếu không phải vì quá vui mừng khi phát hiện mình có dị năng hệ hỏa mà chạy đi tìm họ, cô đã không nghe được âm mưu của họ. Nghĩ lại, thật nực cười.

Trên mặt ba người hiện rõ sự kinh ngạc, ghen tị, rồi cuối cùng là tham lam.

Song hệ dị năng, lại là biến dị hệ hỏa — giá trị của tinh hạch này không thể đo đếm. Nếu có được… bọn họ sẽ phát tài!

Lâm Loan nhìn rõ từng biểu cảm của họ, nụ cười trên môi cô rực rỡ đến kỳ dị.

“Các người nói đúng, tôi rất ích kỷ… Nhưng chính vì thế, những gì là của tôi — không ai được phép cướp đi!”

Vừa dứt lời, cô lao thẳng xuống dưới, trước ánh mắt kinh hoàng của ba người.

Cơ thể rơi tự do, gió rít bên tai. Một cơn đau nhói xuyên qua ngực, lan khắp toàn thân.

Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Tiếng gào rú của xác sống ngày càng gần. Trên tường thành, ba bóng người vẫn bám riết không buông.

Lâm Loan nằm bất động trong vũng máu, mắt nhìn lên bầu trời đêm tĩnh lặng.

Thế là hết…

Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ không sống ích kỷ, yếu đuối như thế nữa…

Cô nghĩ vậy, rồi dồn hết sức lực còn lại, giải phóng tia dị năng cuối cùng. Ngọn lửa đỏ rực bùng lên, nuốt trọn thân thể cô — thiêu rụi mọi dấu vết từng thuộc về Lâm Loan.

Hết Báo Ứng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page