1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
08/04/2025
15
08/04/2025
16
09/04/2025
17
09/04/2025
18
10/04/2025
19
10/04/2025
20
11/04/2025
21
11/04/2025
22
13/04/2025
23
13/04/2025
24
14/04/2025
25
14/04/2025
26
15/04/2025
27
16/04/2025
“Vậy rốt cuộc cậu đã gạo nấu thành cơm với anh ta chưa?” Kỷ Vãn thẳng thắn hỏi khiến sắc mặt Hạ Khai lập tức tái nhợt, đỏ bừng rồi lại im lặng không nói.
Cậu nào có mặt mũi nói với Kỷ Vãn rằng mình bị Ngụy Thầm từ chối. Một Omega chủ động yêu cầu Alpha đánh dấu mà bị từ chối gần như là chuyện không thể xảy ra. Chẳng có một Alpha nào có thể cưỡng lại được một con mồi thơm ngọt như thế, đặt biệt khi bé cừu non yếu ớt kia lại là Hạ Khai, cậu đang độ vào lúc pheromone nồng đậm nhất, dịu ngọt nhất, càng có sức quyến rũ trí mạng nhất.
Kỷ Vãn nhìn vẻ mặt của Hạ Khai cũng đoán ra được Ngụy Thầm đã không đánh dấu cậu. Hạ Khai liền chuyển chủ đề: “Anh còn thuốc không?”
Kỷ Vãn nghe vậy, ánh mắt lạnh đi: “Tôi đã nói với cậu rồi, những thứ này không nên dùng quá liều. Cậu thật sự không sợ chết sao?”
Hạ Khai lắc đầu, làn môi hơi tái nhợt: “Nhưng thầy ấykhông đánh dấu thì tôi biết phải làm sao đây?”
“Kỷ Vãn.” Hạ Khai nhìn cậu ấy, ánh mắt lúc trước vốn luôn lấp lánh sáng ngời giờ đây lại vô cùng ảm đạm: “Lúc trước anh cũng phải nhờ vào thuốc mới chống chọi được, sao đến lượt tôi lại không thể?”
Ánh mắt Kỷ Vãn trở nên lạnh giá, một lớp băng bao phủ dần dần, cuối cùng mới lên tiếng: “Chính tôi đã xin nhà họ Ngụy để được làm công việc này, nếu như Ngụy Thầm muốn bảo vệ cậu bằng bất cứ giá nào thì tôi cũng không thể để cậu gặp nguy hiểm dù chỉ là một chút.”
“…” Dường như vì một sự tin tưởng vô lý vào Kỷ Vãn, lời nói của cậu ấy như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Hạ Khai.
Xung quanh cậu, ngoài Ngụy Thầm ra, không còn ai có thể lại gần, kể cả Kỷ Vãn.
Hạ Khai do dự hỏi: “Vậy rốt cuộc, thân phận thật sự của thầy ấy là gì?”
Kỷ Vãn trả lời: “Tôi không thể tiết lộ, nếu thắc mắc, cậu có thể đích thân hỏi anh ta.”
Cuối cùng, Kỷ Vãn vẫn cho Hạ Khai thuốc mà cậu cần nhưng tránh việc cậu sẽ tiếp tục lạm dụng thuốc nên Kỷ Vãn chỉ cho đủ số lượng uống trong một ngày rưỡi theo giờ quy định, vài hôm sau, nhiệt độ cơ thể Hạ Khai mới có dấu hiệu giảm dần, tạm xem như không có gì đáng lo ngại.
Chỉ là trong suốt ba đến năm ngày đó lại dài đằng đẵng như cả một năm đối với Hạ Khai. Mỗi ngày cậu đều phải chịu sự tra tấn của từng cơn phát tình bộc phát nhưng vì đã bị Ngụy Thầm từ chối một lần nên Hạ Khai không muốn hạ thấp bản thân cầu xin người đàn ông ấy nữa, mỗi khi gặp Ngụy Thầm, cậu luôn cúi đầu né tránh, những người không hiểu rõ sự tình e là còn cho rằng Hạ Khai đang lẩn trốn kẻ thù.
Sáng hôm đó, Ngụy Thầm gọi cậu, hai người dừng lại ở góc cầu thang. Hạ Khai không thể tránh mặt nên quay mặt sang nơi khác rồi cứng miệng lên tiếng hỏi: “Có việc gì sao thầy?”
Ngụy Thầm nói: “Em gầy hơn nhiều rồi, Khai Khai.”
Hạ Khai rụt vai lại, ậm ừ một tiếng.
Cậu biết rõ sự thay đổi của mình không chỉ là bộ gene bị đột biến mà cả vóc dáng và giọng nói cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định.
Hạ Khai hiểu mình đang ngày càng giống một Omega và giờ đây, cậu ngày càng yếu hơn Ngụy Thầm rất nhiều. Trước kia, cậu còn có cơ hội đuổi theo nhưng giờ thì ngay cả cơ hội đó cũng không có. Cậu không còn cơ may để trở thành một phi công lái máy bay chiến đấu xuất sắc, không thể tiếp tục vùng vẫy nơi biển trời rộng lớn, sát cánh bên đồng đội được nữa.
Hạ Khai đã vất vả đến Liên Bang nhưng giờ mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa.
Lồng ngực cậu như bị nghẹn lại, cảm giác như có một tảng đá đè nặng lên, cậu mở miệng nhưng đối diện với Ngụy Thầm lại không nói được lời nào.
Ngụy Thầm không muốn đánh dấu cậu, vậy là cơ hội duy nhất để đứng trước mặt hắn cũng bị cướp đi.
“Thầy à.” Hạ Khai cố gắng nén lại sự đau đớn đang xiên ngang từ đáy lòng: “Thầy hãy để em rời khỏi đây đi.”
Ngụy Thầm hỏi ngược lại cậu: “Khai Khai, khi nào em mới chịu nói những lời khác ngoài câu này với tôi đây?”
Hạ Khai không thể hiểu được, cậu mạnh mẽ đáp lại Ngụy Thầm rằng hắn chỉ đang làm hại cậu. Vạt áo rộng che khuất người Hạ Khai, chiếc quần mềm mại để lộ ra đôi mắt cá chân trắng bệch quá mức. Ngụy Thầm không rời mắt khỏi ống quần, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt Hạ Khai: “Khai Khai.”
Hạ Khai bắt đầu có khuynh hướng tự làm tổn thương mình, Ngụy Thầm vươn tay nắm lấy chỗ mắt cá chân, Hạ Khai bất ngờ rút lại, im lặng chạy vội vào phòng ngủ.
Hạ Khai dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh ướt đẫm cổ cậu, chỉ một đoạn đường ngắn mà cậu đã trở nên như vậy. Ánh mắt Hạ Khai mơ hồ, dần dần bị một làn mây u ám bao phủ.
Cậu kéo áo ra, nhìn vào gương, người trong đó hoàn toàn xa lạ với cậu. Cảm xúc nặng nề trong lòng vỡ òa, tuôn trào tựa cơn sóng ngầm dữ dội đập thẳng vào bãi đá.
.
Cả cơ thể đều ướt đẫm, Hạ Khai bước ra từ phòng tắm, mặc bừa một chiếc áo choàng tắm rộng, cậu mở một lọ thuốc với gương mặt vô hồn.
Những người giúp việc đang đứng trong hành lang đều vô cùng ngạc nhiên, ai nấy cũng cúi đầu sợ hãi vì lo rằng nếu vô tình chạm mắt Hạ Khai sẽ khiến cậu không vui.
Hạ Khai khàn giọng lên tiếng: “Thầy ấy đâu rồi?”
Người giúp việc không dám nâng ánh mắt mà chỉ nói rằng Ngụy Thầm đang làm việc trong phòng sách, họ thường không dám làm phiền.
Hạ Khai gật đầu, không hề lo lắng mà ngồi thoải mái trong phòng khách, chiếc áo choàng rộng kia khiến đôi chân thon dài của cậu như thể đang lẩn trổn vào đâu đó, bàn chân trần để trên sàn nhà, mắt thỉnh thoảng nhìn lên lầu.
Các Beta khác thấy tình hình không ổn thì lập tức rời khỏi phòng khách, chỉ còn quản gia đứng bên cạnh để theo dõi tình trạng của Hạ Khai.
Đột nhiên, Hạ Khai hỏi quản gia một câu: “Tôi có mùi gì không?”
Quản gia lắc đầu đáp lại.
Thuốc do Kỷ Vãn điều chế quả thật có hiệu quả, tác dụng phụ không lớn như những lần trước, lại còn có thể ức chế sự khuếch của pheromone trong một khoảng thời gian nhất định. Hạ Khai đã uống thuốc trước khi xuống lầu, gật đầu hài lòng, rồi quay lại phòng thay đồ đổi một bộ quần áo khác, sau đó xuống lầu nói với vị quản gia Beta rằng cậu muốn ra ngoài.
Ngụy Thầm chưa bao giờ hạn chế sự tự do của Hạ Khai nhưng cũng chưa cho phép cậu ra khỏi biệt thự trong khoảng thời gian này,.
Đối phương ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện này phải báo cáo với ngài Ngụy, chúng tôi không thể quyết định được.”
Hạ Khai nói: “Chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi, nếu thầy ấy đang bận thì đừng làm phiền.”
Cậu ra vẻ kiên quyết, vượt qua người giúp việc, bước ra ngoài thì bị vệ sĩ ngăn lại.
Hạ Khai nhíu mày, trước đó cậu không chú ý quan sát, giờ mới nhận thấy vòng bảo vệ xung quanh vô cùng nghiêm ngặt, có người dám xông vào thì chắc chắn sẽ bị đánh thành tổ ong.
Cho đến lần này thì Hạ Khai không còn nghĩ nếu là một thầy giáo bình thường lại có quyền lực đến mức này.
Trong biệt thự, mọi người đều im lặng, ngoài những cuộc trò chuyện hàng ngày do Hạ Khai chủ động đề cập thì chẳng ai nói thêm lời nào, không khí tĩnh lặng và yên ắng, mọi thứ xung quanh vô cùng lạnh nhạt và tịch mịch. Hạ Khai cảm thấy một cơn rùng mình vừa chạy qua sống lưng, chợt nhận ra dường như bản thân là một chú chim hoàng yến đang bị giam cầm trong một chiếc lồng thật tráng lệ, có bay hay dừng lại đều phụ thuộc vào một câu nói của Ngụy Thầm. Hạ Khai tìm được Ngụy Thầm, không vòng vo mà lập tức đi vào vấn đề: “Em muốn ra ngoài thưa thầy.”
Cậu nói là ra ngoài, chứ không phải là rời đi.
Vẻ mặt của Ngụy Thầm vô cùng bình tĩnh, Hạ Khai tiếp tục nói: “Thầy giúp em tìm vài Alpha được không?”
Ngụy Thầm không hề thay đổi sắc mặt, và cái im lặng này chính là sự bao dung lớn nhất của hắn.
Hạ Khai hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Hoặc là đánh dấu em, hoặc là thầy tìm người nào đó cho em. Em cũng không muốn nói những lời này với thầy nhưng chính thầy là người đã từ chối em mà?”
Hạ Khai gần như đẩy bản thân đến tuyệt lộ, cậu không thể hiểu liệu hành động này có ý nghĩa gì với mình nhưng chính vì không hiểu, cậu lại càng kiên quyết thực hiện.
Dù làm hay không làm, chuyện không có ý nghĩa thì việc lựa chọn thế nào cũng không quan trọng phải không? Dù sao thì Alpha đó cũng không phải là Ngụy Thầm, vậy ai làm thì cũng giống nhau cả thôi.
Dây thần kinh trong não bộ Hạ Khai căng chặt, từng sợi neuron đang hoạt động hết công suất, cậu lại tiếp tục: “Hoặc là thầy giúp em tìm Alpha, hoặc là em sẽ ra ngoài.”
You cannot copy content of this page
Bình luận