Trời Ơi! Chàng Alpha Đã Chiếm Trọn Trái Tim Enigma Lạnh Lùng Bậc Nhất Rồi Kìa!

19

Chương trước

Chương sau

Kỷ Tùy bước chân trần trên sàn nhà trơn bóng, cậu nhặt từng món đồ quần áo rải rác trên đất lên.

Cúc áo trên chiếc áo sơ mi bị Chử Trầm kéo quá mạnh, làm tuột mất, còn lại mỗi sợi chỉ tơ.

Ánh mắt vô tình lướt qua thùng rác, nhìn thấy thứ chứa đựng tinh hoa bị gói trong khăn giấy, cậu vô thức liếm môi, trong lòng đếm thầm xem tối qua đã dùng bao nhiêu.

Một cái, hai cái… bốn cái.

Đậu má!

Tại sao trong biệt thự lại có sẵn đồ dùng có kích cỡ phù hợp như vậy chứ?

Cậu suy nghĩ mãi mà cảm thấy như thể đó là đồ mà Chử Trầm mang theo người.

Chậc, tên đàn ông này thật quá kín đáo rồi đấy!

Kỷ Tùy lẩm bẩm một câu: “Đồ súc sinh.”

Sao lại có người ăn xong rồi biến mất thế này?

Chẳng để lại cho cậu một bộ quần áo tử tế nào.

Mắng Chử Trầm xong, cậu nhặt lên chiếc áo sơ mi bị xé rách, miễn cưỡng mặc vào.

Kỷ Tùy lục lọi quanh đầu giường mãi mới tìm thấy điện thoại, vội vàng kiểm tra tin nhắn với Hà Hủ, phát hiện Chử Trầm đã gửi ghi âm chuyển thành văn bản, Kỷ Tùy mới thở phào.

Ngoài tin nhắn của Kỷ Minh, cậu đã trả lời hết tất cả các tin nhắn khác.

Trước khi ra khỏi cửa, Kỷ Tùy cầu nguyện rằng mình sẽ không gặp ai trong biệt thự nữa.

Bây giờ cậu cảm giác mình như đang ngâm mình trong mùi cỏ hương bài và hoa diên vĩ, chiếc áo sơ mi trên người cũng chỉ đủ che thân, không đến mức hoàn toàn lộ thiên.

Người trưởng thành chỉ cần nhìn một cái là sẽ nhận ra cậu đã trải qua một đêm cuồng loạn.

Mới vừa mở cửa đi ra chưa được bao lâu, cậu đã thấy có người ở ngay góc hành lang.

Một bà cụ tóc bạc, mặc áo dài, khí chất thanh tao, đang quay lưng về phía cậu trò chuyện với ai đó.

“Trầm Nhi, giờ con đã không còn trẻ, nên suy nghĩ đến việc tìm một Omega, lập gia đình đi.”

Chử Trầm cúi mắt đáp: “Bà ơi, cháu không vội đâu.”

Nhưng bà nội Chử lại nói: “Không vội thì cũng nên thử tiếp xúc với Omega, lần trước ba cháu bảo cháu đi gặp con trai nhà họ Hà, con cảm thấy sao? Bà thấy đứa trẻ đó ngoan lắm!”

Chử Trầm bình thản trả lời: “Cháu không có ấn tượng.”

Bà nội Chử sớm đã đoán được tính cách của cháu mình, thở dài bất đắc dĩ: “Vậy sau này làm sao cháu vượt qua kỳ mẫn cảm đây? Bà đã hỏi bác sĩ Lâm, ông ấy nói chưa tìm được người phù hợp để lấy pheromone làm thuốc ức chế, công ty có bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm vào cháu, chẳng lẽ cháu không định làm gì để giải quyết vấn đề này sao?” 

Chử Trầm vẫn thản nhiên không đổi sắc mặt: “Bà không cần lo lắng.”

“Cháu đã có kế hoạch của mình.”

Bà nội Chử biết Chử Trầm từ nhỏ đã có chính kiến, không cần người lớn phải lo lắng quá nhiều.

Những đứa trẻ quá hiểu chuyện luôn khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Hơn nữa, người như Chử Trầm, ít nói, lạnh lùng, lại hoàn hảo ở mọi mặt, khiến người ta không thể không yêu thương.

“Vậy thì nói cho bà nghe đi, cháu có thích Omega nào không?”

Cách đó hai mét, Kỷ Tùy đứng sát tường, cố gắng núp đi để tránh sự chú ý.

Chuyện gì cũng không thuận lợi.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Chử Trầm và bà cụ vẫn chưa rời đi.

Cậu cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi bị xé rách và mùi pheromone trên người mình.

Nếu bị phát hiện thì thực sự là dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Kỷ Tùy định quay lại theo con đường cũ để tránh gặp rắc rối nhưng vừa ngẩng đầu lên thì lại gặp ánh mắt của Chử Trầm cách đó không xa.

“…”

Cậu vừa định đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, nhưng…

“Thưa ngài, ngài cần giúp đỡ không?”

Một người phục vụ mặc áo gile đứng sau cậu, khom người hỏi.

Kỷ Tùy chưa kịp phản ứng gì, thì bà nội Chử đã quay lại nhìn về phía cậu.

Dù chỉ bị một phần cơ thể che khuất sau bức tường, cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt của cả hai người.

“Không cần đâu.” Kỷ Tùy lịch sự gật đầu với người phục vụ: “Cảm ơn.”

Khi bị phát hiện thì không thể trốn nữa, đành phải ra ngoài chào hỏi.

Kỷ Tùy cố gắng cứng rắn bước về phía Chử Trầm và bà cụ.

Dưới ánh mắt của Chử Trầm, cậu dừng lại, hướng sang bà nội Chử nói: “Bà ơi.”

Bà cụ mỉm cười: “Tinh Thần? Lâu rồi không gặp, tối qua là đến tham gia tiệc từ thiện sao?”

Kỷ Tùy khi còn học tiểu học thường hay đến nhà Chử Trầm chơi, vì cùng sống trong khu chung cư nên cũng quen biết với gia đình đối phương.

Sau này mối quan hệ giữa hai người không tốt, người lớn đều thấy nhưng chưa từng hỏi lý do là gì.

Dù đã đến tiệc từ thiện nhưng thực tế cậu không tham gia.

Mặc dù vậy, Kỷ Tùy quyết định nói dối.

Dù sao thì cũng chỉ có thể lấy lý do này để giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

Cậu chưa kịp gật đầu đáp lại, thì bà cụ đã nhíu mày, nhìn cậu với vẻ bối rối: “Tinh Thần, áo của cháu…”

Chưa nói hết câu, sắc mặt bà nội Chử thay đổi nhanh chóng, rồi lại trở lại bình thường: “Sao mùi pheromone của cháu lại giống của Trầm Nhi thế?”

Kỷ Tùy không biết phải trả lời thế nào với câu hỏi của bà cụ.

Bà nội Chử là người đã trải qua rất nhiều, có thể nói là ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, thời trẻ cùng ông nội Chử nắm quyền công ty, là một người phụ nữ mạnh mẽ, vô cùng kiên quyết.

Hương pheromone và chiếc áo sơ mi, người sáng mắt ai cũng có thể nhận ra không đúng.

Nếu nói dối thì làm sao có thể qua mắt được bà ấy.

Khi bị phát hiện đang nghe lén, Kỷ Tùy đã sớm đoán trước tình huống này.

Không biết nên giải thích thế nào.

Cậu vô thức ngước mắt nhìn Chử Trầm trước mặt, ra hiệu cho hắn giải thích.

Nhận được tín hiệu từ cậu, Chử Trầm nhìn bà cụ, nói: “Bà ơi, vừa nãy bà hỏi con có thích Omega không.”

Nghe thấy câu này, tim Kỷ Tùy chợt thắt lại.

Ngay sau đó, cậu nghe hắn nói một cách nghiêm túc: “Con không thích Omega, con thích Alpha.”

Bà Chử dù sao cũng là người từng trải, trực tiếp hỏi lại: “Con thích… Alpha?”

Chử Trầm bình tĩnh giải thích: “Đúng vậy, con không có hứng thú với Omega, không phải là con không muốn yêu đương với người khác.”

“Chỉ là…”

“Cháu đã thầm mến Kỷ Tinh Thần suốt nhiều năm rồi.”

Kỷ Tùy ngây người trong hai giây, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.

Cậu muốn trừng mắt với Chử Trầm để ngăn hắn lại, không để hắn nói bậy nữa.

Nhưng tiếc là, cậu chưa kịp hành động thì đã bị bà Chử nhìn một cái đầy ngạc nhiên: “Hai đứa…?”

Kỷ Tùy chỉ mỉm cười, quyết định làm một người câm.

Mọi lời lẽ đều do Chử Trầm nói ra, cậu không thể nào phản bác lại.

Bà nội Chử sống lâu như vậy, sao không nhận ra giữa hai người có vấn đề gì.

Đặc biệt là hương pheromone của cậu, mùi lan tỏa từ cơ thể không thể nào giấu đi.

Ban đầu bà chỉ muốn thử hỏi, không ngờ Chử Trầm lại đột ngột và thẳng thắn tiết lộ chuyện này, còn công khai thú nhận việc “thầm mến”.

Tối qua Chử Trầm nói là không khỏe, nghỉ ngơi trong phòng trước khi tham gia buổi tiệc từ thiện, rồi khi buổi tiệc bắt đầu mới thông báo với Trần Húc rằng hắn có việc không đến được.

Bà nội Chử còn tưởng là sức khỏe hắn có vấn đề, ai ngờ lại là vì đang “nước sôi lửa bỏng” với Kỷ Tùy.

Không trách được Chử Trầm luôn nghe theo gia đình trong mọi việc nhưng riêng chuyện tình cảm thì lại…

Chử Trầm tiếp tục nói: “Bà ơi, đúng như bà nghĩ đấy!”

“Cháu đã thích Kỷ Tinh Thần lâu rồi.”

 

Hết 19.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page