1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
08/04/2025
15
08/04/2025
16
09/04/2025
17
09/04/2025
18
10/04/2025
19
10/04/2025
20
11/04/2025
21
11/04/2025
22
13/04/2025
23
13/04/2025
24
14/04/2025
25
14/04/2025
26
15/04/2025
27
16/04/2025
Hương vị của Hạ Khai mặc sức lan rộng, pheromone Alpha nóng bỏng của Ngụy Thầm tựa như một chiếc lưới khổng lồ bao trùm lấy cậu, đủ lớn để Hạ Khai có thể thoải mái khuếch tán khắp nơi mà không chút kiêng dè.
Khi vừa vào nhà, Hạ Khai cảm thấy tay chân mềm nhũn, mặt mày đỏ bừng.
Cậu nhìn chằm chằm vào Ngụy Thầm, rồi lại cúi đầu đầy bối rối.
Ngụy Thầm khẽ mỉm cười, nhẹ giọng: “Hơi nóng nhỉ?”
Hạ Khai thật thà đáp: “Gần đây em hay bị nóng.” Cậu vỗ nhẹ lên mặt mình: “Thầy ơi, em sắp đến kỳ phát tình rồi.”
Dù Alpha cũng có kỳ phát tình nhưng do Hạ Khai phát triển chậm nên cậu chưa từng trải qua lần nào. Trước đây, khi Hạ Khai bị giam trong phòng thí nghiệm, nơi họ cưỡng chế sửa đổi bộ gene của cậu, và giờ đây, cậu đang đứng trước ngưỡng cửa của lần kỳ phát tình Omega đầu tiên trong đời.
Những thay đổi sinh lý xa lạ khiến cậu lo lắng, không dám nói nhiều với Ngụy Thầm. Càng nói nhiều, tâm trạng cậu càng thêm rối loạn. Nhưng đồng thời, cậu lại mâu thuẫn, muốn dựa dẫm vào người thầy của mình, hy vọng tìm thấy sự an ủi từ hắn.
Hạ Khai bước đi, dáng vẻ loạng choạng. Ngụy Thầm hỏi: “Có cần tôi cõng em lên không?”
Hạ Khai sững lại, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu ạ.”
Giống như người lớn dìu trẻ con lên lầu, Ngụy Thầm từng bước một nâng đỡ Hạ Khai, để cậu leo lên bậc thang. Không khí oi ả như ngấm đầy hương vị khô ấm, dễ chịu từ hắn. Hạ Khai thất thần, ánh mắt vô thức trôi dạt đến tấm lưng rộng rãi và thẳng tắp của Ngụy Thầm.
Lần đầu tiên cậu gặp thầy của mình, đó là vào một mùa hè rực rỡ, khi ánh nắng nóng bức tràn ngập không gian.
Cánh cổng máy móc oai vệ mở ra. Lần đó, Ngụy Thầm thực hiện một màn trình diễn thao tác duy nhất và cũng là đầu tiên, nhưng không phải dành cho cậu. Hôm ấy, Hạ Khai lỡ lạc đường nhưng cậu vẫn nhớ rõ chiếc chiến cơ lướt bay tự do giữa không trung, hoàn hảo và mạnh mẽ. Mỗi đợt tấn công hay tuyến đường đều được tính toán tỉ mỉ, mạng lưới mà Ngụy Thầm bày ra chậm rãi gặm nhấm đối thủ.
Ngoài Ngụy Thầm ra, hôm ấy chỉ có người hướng dẫn tiếp đón hắn. Vì thế, ngay từ ấn tượng đầu tiên, Hạ Khai đã nhầm lẫn nghĩ Ngụy Thầm là thầy giáo nên cậu đã rất vui vẻ, hăng hái xin được hắn chỉ dạy.
Ngụy Thầm xuất hiện tại trường rất ít, hắn có vẻ rất bận rộn. Tuy nhiên, mỗi lần Hạ Khai yêu cầu được hướng dẫn, Ngụy Thầm đều đúng hẹn mà đến.
Nghĩ lại, từ đầu đến cuối, Ngụy Thầm luôn bao dung cậu một cách vô điều kiện, khiến Hạ Khai bất giác cảm thấy xấu hổ.
Hương thơm thoảng qua mũi khiến Hạ Khai bất giác mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía trước, vô tình đâm vào lưng Ngụy Thầm.
Ngụy Thầm thuận thế cõng Hạ Khai lên lưng. Tầm nhìn bất ngờ được nâng cao, Hạ Khai kẹp chặt chân, luống cuống cắn nhẹ vào lưỡi mình.
“Thầy ơi, em… em vừa thất thần nghĩ ngợi lung tung.”
Ngụy Thầm thuận theo lời cậu, bất ngờ dùng một giọng điệu lười biếng, trầm ấm đến lạ: “Khai Khai vừa nghĩ gì vậy?”
“…”
Hạ Khai nuốt khan, yết hầu khẽ chuyển động: “Thầy ơi.”
Cậu nhẹ giọng hỏi: “Thầy còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Ngụy Thầm khẽ đáp: “Còn.”
Chủ đề bỗng chốc chuyển hướng, Hạ Khai lại hỏi: “Thầy ơi, pheromone của thầy đã từng được ghép đôi với ai chưa ạ?”
Với điều kiện của Ngụy Thầm, chắc chắn có không ít người muốn trèo lên cánh cửa ấy. Dù Hạ Khai và thầy mình chỉ thiết lập một mối quan hệ trên danh nghĩa nhưng khi nghĩ đến việc sau này thầy sẽ có một Omega khác, Hạ Khai không khỏi cảm thấy mất mát.
Cậu thật sự rất ích kỷ. Đã lợi dụng thầy giúp mình vượt qua kỳ phát tình, lại còn tham vọng chiếm lấy sự tốt đẹp của đối phương. Không ai có thể mãi mãi ở vị trí cho đi mà không đòi hỏi sự đáp lại.
Ngụy Thầm trầm giọng nói: “Có.”
“Vậy… tại sao không thành vậy ạ?” Toàn thân Hạ Khai nóng bừng. Cậu đã vượt qua ranh giới của một người học trò, vì một chút ích kỷ mà thăm dò đời sống riêng của thầy mình.
Ngụy Thầm lạnh nhạt đáp: “Vì tôi không thích.”
Vài chữ đơn giản khiến Hạ Khai á khẩu. Câu trả lời này đủ để bộc lộ sự kiêu ngạo trong tính cách của Ngụy Thầm, hình ảnh dịu dàng trước đây của hắn trong lòng Hạ Khai bỗng trở nên xa cách.
Cậu tự nhủ: “Chắc chắn là có rất nhiều người muốn nên duyên với thầy nhỉ?”
Ngụy Thầm bật cười nhẹ: “Cũng khá nhiều.” Nhưng chẳng ai dám lại gần hắn.
Hạ Khai im lặng, cậu hỏi xong thì chính mình lại cảm thấy khó chịu.
“Buổi tối có việc thì nhớ gọi tôi.” Hạ Khai có thể bất cứ lúc nào bước vào kỳ phát tình, Ngụy Thầm không an tâm để cậu ở một mình trong phòng. Sau khi dặn dò kỹ càng và nhận được sự cam đoan chắc chắn từ Hạ Khai, hắn mới để cậu vào.
Ngụy Thầm thậm chí còn dời lịch họp ngày mai sang giờ khác. Hắn đứng ngoài cửa, chờ ánh đèn trong phòng ngủ tắt đi, rồi đứng thêm một lúc nữa mới rời khỏi nơi đó.
Trong màn đêm oi bức như bị xông hơi, cổ họng Hạ Khai nóng rát như cháy. Phần sau gáy ẩm ướt, cảm giác đẫm nước đang dần lan rộng. Cậu nuốt nước bọt trong vô thức, tay run rẩy chống lên đầu giường, tầm nhìn mờ mịt ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc. Cả người Hạ Khai như đang gào thét vì sự trống rỗng và nỗi khát khao mong muốn được ai đó chiếm hữhữu.
Sắp phát tình rồi sao?
Hạ Khai mơ hồ nghĩ, tay vươn đến ngăn kéo nhưng thuốc bên trong đã cạn sạch.
Cậu chịu đựng một mình. Ngọn lửa dữ dội thiêu đốt cơ thể, máu trong người như sôi lên, giọt lệ không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, phần gáy ướt đẫm ánh lên tia sáng, áo ngủ đã ướt nhẹp, sờ vào chỉ cảm nhận được sự nhớp nháp.
Hạ Khai phát tình rồi.
Cậu mơ hồ và đau đớn nhận ra mình bước vào kỳ phát tình. Sự cô độc khổng lồ nuốt chửng lấy Hạ Khai, mọi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét, kêu gọi, khát khao pheromone của Alpha bao trùm lấy cậu, muốn được bị cắn thật mạnh bạo, được đối phương đánh dấu thật sâu vào và mãi chìm đắm trong sự phụ thuộc của người nọ.
Hạ Khai nghiến răng nuốt xuống tiếng nức nở, mồ hôi lăn dài tụ lại trên áo ngủ, pheromone hương sữa ngọt ngào tỏa ra, lan tràn đến phòng ngủ bên cạnh.
Không chịu nổi cảm giác cô đơn khủng khiếp, bản năng cơ thể thúc giục cậu tìm đến Ngụy Thầm.
Cậu lảo đảo mở cửa, ngay trước khi gõ cửa phòng Ngụy Thầm, hắn đã mở cửa, ôm cậu vào phòng, lau đi mồ hôi và nước mắt đang đọng lại trên hàng mi của cậu.
“Khai Khai.”
Hạ Khai nghẹn ngào: “Thầy ơi, em khó chịu quá, khó chịu đến chết mất!”
Cậu như sắp chết rồi.
Nỗi đau và cơn nóng hừng hực trong cơ thể xé nát cậu, nhưng sự chạm vào của Ngụy Thầm lại mang đến cảm giác dễ chịu không thể diễn tả bằng lời.
Hạ Khai không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, người duy nhất cậu có thể bấu víu vào chỉ có Ngụy Thầm.
Hạ Khai rất ích kỷ. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã luôn quấn lấy Ngụy Thầm, vốn luôn là như thế nên lúc này mới ngang nhiên chiếm lấy sự tử tế của hắn. Trước đây cậu luôn thể hiện mình là một người nỗ lực, chăm chỉ. Nhưng từ khi gặp Ngụy Thầm, Hạ Khai như biến thành một bé sói trắng tham lam tất thảy những điều tốt đẹp mà hắn dành cho mình.
Ngụy Thầm đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức khiến cậu chìm đắm hoàn toàn trong sự dịu dàng bao dung ấy.
Sau khi bước vào kỳ phát tình, mọi cảm giác và cảm xúc của Omega đều bị phóng đại lên gấp bội. Giây phút này, Hạ Khai ngổn ngang cảm xúc, nhìn Ngụy Thầm mà có quá nhiều suy nghĩ không thể diễn đạt thành lời. Nước mắt thấm đẫm vai hắn, tiếng khóc nghẹn ngào và yếu đuối. Cậu không muốn khóc nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, mang theo cả sự trách móc và tủi thân, cậu há miệng, để lộ hàm răng trắng, hung hăng cắn lên vai Ngụy Thầm.
Ngụy Thầm vẫn không động đậy. Hạ Khai nghẹn ngào không rõ: “Tại thầy, tất cả là tại thầy hết…”
Do Ngụy Thầm không đánh dấu cậu, do hắn vẫn luôn để mặc cậu tùy ý đòi hỏi, mọi thứ đều cho cậu, chỉ riêng điều cậu muốn nhất lại không cho.
“Khai Khai, Khai Khai.” Ngụy Thầm kiên nhẫn dùng lòng bàn tay vỗ về phía sau gáy của Hạ Khai: “Em đừng khóc.”
Những thứ thuộc về Hạ Khai, dù chỉ là giọt nước mắt thì việc rơi xuống cũng là một sự lãng phí. Ngụy Thầm ích kỷ muốn cất giữ những giọt nước mắt ấy vào lọ thủy tinh cho riêng mình.
Hạ Khai vừa khóc vừa nói: “Thầy ơi, thầy đánh dấu em đi.” Cậu kéo thấp cổ của Ngụy Thầm, đột nhiên đôi môi nở nụ cười xinh đẹp: “Nếu như thầy đều đồng ý mọi yêu cầu của em, vậy thì, cùng em rơi xuống địa ngục đi.”
Ở chốn địa ngục ấy, không dung thứ cho kẻ muốn giải thoát, chỉ độc tôn mỗi cậu và Ngụy Thầm mà thôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận