1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
08/04/2025
15
08/04/2025
16
09/04/2025
17
09/04/2025
18
10/04/2025
19
10/04/2025
20
11/04/2025
21
11/04/2025
22
13/04/2025
23
13/04/2025
24
14/04/2025
25
14/04/2025
26
15/04/2025
27
16/04/2025
Chiếc xe ngoài cổng dừng lại một lúc rồi rời đi mà không gặp được Ngụy Thầm. Hạ Khai nghĩ có lẽ ngày mai họ sẽ quay lại.
Sắc mặt của Kỷ Vãn không tốt, khiến Hạ Khai nghi ngờ: “Người ngoài cổng kia, anh biết họ sao?”
“Biết chứ!” Kỷ Vãn trả lời, giọng lạnh tanh: “Nếu tôi đủ quyền lực trong tay thì bọn chúng chắc chắn không còn thấy được ánh mặt trời của ngày mai đâu.”
“…”
“Họ là ai thế?” Hạ Khai lẩm bẩm, “Lẽ nào anh muốn chống lại họ, nên mới cần nhờ thầy? Điều kiện là gì?”
Có thể khiến cho Kỷ Vãn phải dè dặt, chắc chắn người ngoài kia có quyền thế không nhỏ. Nhưng nếu liên quan đến thầy, vậy rốt cuộc thầy cậu có địa vị thế nào chứ?
Kỷ Vãn nhìn Hạ Khai: “Đôi khi tôi thật sự ghen tị với sự đơn thuần của cậu đấy!”
Ngụy Thầm đã giăng một tấm lưới dệt bằng tình cảm si cuồng của hắn, bảo vệ Hạ Khai khỏi mọi hiểm nguy trên đời này, tỉ mẩn đến mức ngay cả gia tộc họ Ngụy cũng chẳng hề hay biết.
Có những người may mắn, khi sinh ra đã được sống trong niềm hạnh phúc. Lại có những người bất hạnh, buộc phải trưởng thành từ rất sớm, dùng ý chí ngoan cường xiên ngang giọt lệ ngây thơ, đơn thuần mà vùng lên đấu tranh, quyết chiến với cái thực tại tàn khốc, với những kẻ vô lương tâm trên cõi đời này. Bởi vì, nếu không, họ cũng sẽ bị tiêu diệt.
Con đường mà Hạ Khai đang đi đã được Ngụy Thầm vạch ra thật thuận lợi, dùng quyền lực của nhà họ Ngụy để diệt trừ toàn bộ trở ngại, kể cả việc đối phó với gia tộc họ Lữ. Chỉ là, thiếu niên mà kẻ tín đồ si mê kia lại chẳng hề hay biết bất cứ điều gì.
Hôm nay tâm trạng Kỷ Vãn không tốt. Lúc Hạ Khai tiễn Kỷ Vãn đi, cậu cũng không dám hỏi nhiều.
Ngụy Thầm đột nhiên về sớm hơn thường lệ. Sau khi tiễn Kỷ Vãn không lâu, Hạ Khai ra cổng đón hắn.
“Thầy.”
Chỉ một đoạn đường ngắn nhưng Hạ Khai đã thở hổn hển. Cậu vừa uống thuốc nửa tiếng trước, mùi hương pheromone vẫn nhàn nhạt, hương sữa ngọt ngào từ cơ thể cậu lan tỏa trong không khí. Ánh mắt Ngụy Thầm dừng lại trên người thiếu niên, đôi mày vốn luôn sắc bén bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Hạ Khai mỉm cười, đóa hoa rực rỡ ấy có một sức hút vô cùng kì lạ, tựa như ánh mặt trời rực rỡ buổi sớm mai, thuần khiết biết bao! Hương thơm ngọt lịm khuếch tán lửng lờ giữa thinh không kia lại càng khiến Hạ Khai tựa như bé hồ ly quyến rũ mà chính bản thân cậu cũng chẳng hề hay biết.
“Hôm nay em có chuyện gì vui sao?”
Ngụy Thầm xuống xe, theo Hạ Khai vào nhà, ánh mắt hắn dừng lại ở mái tóc hơi dài của cậu, che đi một phần gáy mềm mại – nơi mà hắn vẫn luôn muốn chạm tới.
Hạ Khai rót một cốc nước, đưa đến trước mặt Ngụy Thầm. Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt cậu, thấy hai má cậu đang đỏ lên.
Ngụy Thầm đưa tay chạm vào má cậu: “Em đang nóng.”
Cả người Hạ Khai khẽ run, cơ thể trở nên nhạy cảm hơn, sự tiếp xúc từ Alpha khiến cậu cảm nhận rõ rệt niềm vui sướng được phóng đại gấp bội.
Hạ Khai lúng túng tránh né Ngụy Thầm, hỏi ngược lại: “Em có sao?”
Để dời sự chú ý khỏi khao khát đang dâng lên từ bản năng cơ thể, Hạ Khai nhắc đến chuyện người ngoài cổng sáng nay.
Cậu mong thầy nói gì đó nhiều hơn nhưng Ngụy Thầm không nói gì. Hạ Khai cảm thấy hối hận: “Không nói được sao? Vậy em sẽ không hỏi nữa.”
Một mặt, cậu biết có những chuyện mình không nên hỏi. Mặt khác, vì đã bị cách ly với thế giới bên ngoài quá lâu, nên dù Ngụy Thầm có nói dối để lấp liếm, cậu cũng sẵn lòng chấp nhận.
“Có những chuyện tôi sẽ tự xử lý. Em cứ tập trung dưỡng sức ở nhà nhé!”
Ngụy Thầm lại nghĩ, gia tộc họ Lữ vẫn luôn quấy nhiễu sự yên tĩnh của Hạ Khai, hắn cần phải giải quyết sớm một số việc sau lưng cậu. Thí nghiệm đó đã giam cầm Hạ Khai suốt hai năm, và những món nợ với nhà họ Lữ, Ngụy Thầm sẽ thanh toán từng khoản một, không bỏ sót cái nào.
Trong mắt người ngoài, người đứng đầu gia tộc họ Ngụy luôn được xem là nhân vật vô cùng bình tĩnh và kín tiếng. Chẳng ai biết rằng hắn là kẻ cực kì thù dai, luôn bảo vệ người trong tim theo cách cực đoan nhất, thậm chí đến mức những chuyện vô lí hắn cũng có thể bịa ra một cái cớ phù hợp để trở nên chính đáng.
Ngay cả khi nếu có một ngày nào đó, Hạ Khai cảm thấy bức bối và muốn cướp đi sinh mạng của bất kì ai thì Ngụy Thầm cũng sẽ đứng phía sau hậu thuẫn, giúp thiếu niên xóa mọi dấu vết thật hoàn hảo rồi dặn dò người trong tim của mình rằng: “Em hãy tắm thật sạch và ngủ một giấc thật ngon nhé!”
Thiện ác vốn chỉ cách nhau một ý niệm, nhưng với Ngụy Thầm, hắn không phân biệt thiện ác, chỉ làm việc theo ý mình.
“Khai Khai chỉ cần nhớ rằng tôi luôn ở phía sau em.”
Những kẻ từng bắt nạt Hạ Khai, khiến cậu từng trải qua sự đau đớn, Ngụy Thầm sẽ trừng trị từng kẻ một.
Bề ngoài, Hạ Khai trông như đã thoát khỏi bóng tối nhưng thực ra trong lòng cậu vẫn luôn dựng lên một bức tường phòng bị. Kể từ ngày đầu tiên tỉnh lại, cậu chưa bao giờ nhắc đến chuyện đã xảy ra nhưng thỉnh thoảng vẫn bị ác mộng quấy nhiễu giữa đêm khuya.
Ngụy Thầm bình tĩnh suy nghĩ. Dù “em xinh ngoan” của hắn đã bị những kẻ kia giày vò đến mức yếu đuối, mong manh, hắn vẫn nhất quyết giữ Hạ Khai ở bên mình. Nếu có trở nên ngây dại thì cậu cũng chỉ được phép như thế khi ở bên cạnh hắn.
“Thầy ơi?” Ánh lạnh lẽo thoáng qua trên gương mặt Ngụy Thầm nhanh đến mức khiến Hạ Khai nghĩ rằng mình nhìn nhầm, hoặc là đầu óc cậu có vấn đề.
“Nếu thầy không vui vậy em sẽ không hỏi nữa.”
Ngụy Thầm khẽ cười, không nói gì. Hương pheromone ấm áp của hắn từ từ bao bọc lấy Hạ Khai, dịu dàng lướt qua gò má, cổ cậu, khi hơi ấm phủ lên tuyến thể, cậu không kiềm chế được mà phát ra âm thanh đứt quãng. Hạ Khai nghi ngờ hành động của Ngụy Thầm, cảm thấy không phù hợp.
Cậu không dám chỉ trích trực tiếp hành vi của Ngụy Thầm. Hắn chỉ nhẹ nhàng thu lại pheromone: “Khai Khai à, sớm muộn gì em cũng phải quen với nó. Bây giờ làm quen sớm thì đến ngày đánh dấu em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Hạ Khai vẫn luôn cho rằng pheromone của Ngụy Thầm dịu dàng và vô hại, nhưng thực chất đó là do hắn cố tình che giấu. Ánh mặt trời luôn mãnh liệt, nhiệt lượng rực rỡ của nó có thể thiêu cháy mọi thứ, ngoại trừ Hạ Khai. Chỉ riêng Hạ Khai, mọi thứ đều được giấu kín đến mức hoàn hảo.
“Em cần phải thích nghi sao?” Hạ Khai tự hỏi: “Pheromone của thầy thật sự rất dịu dàng.”
Ngụy Thầm mỉm cười: “Khai Khai thích là được rồi.”
Hạ khai vẫn thích sự dịu dàng của Ngụy Thầm nên hắn đã đặt bẫy, dùng dịu dàng làm mồi nhử cho cuộc đi săn. Hắn muốn nhấn chìm thiếu niên xinh đẹp trong sự mê đắm ấy, từ trước đến nay Ngụy Thầm luôn là một người rất kiên nhẫn, và đối với Hạ Khai, hắn lại càng xuất sắc trong việc ấy hơn bao giờ hết.
Kỳ phát tình của Hạ Khai đang đến gần, biểu hiện rõ rệt nhất là những cơn phát nhiệt xuất hiện ngày càng thường xuyên, và thuốc đã không còn hiệu quả như trước.
Tháng bảy oi ả, trời vừa nóng vừa ẩm ướt. Cả ngày Hạ Khai chẳng làm gì, chỉ ở lì trong phòng. Đến giờ Ngụy Thầm về, cậu sẽ xuống nhà chờ hắn.
Hạ Khai từng đùa với Ngụy Thầm rằng cậu giống như một chú chim hoàng yến quý giá được hắn nuôi dưỡng trong nhà. Nhưng cậu không có số hưởng phú quý, sống quá tốt sẽ dễ tổn thọ. Thú cưng của nhà giàu ít ra còn biết làm nũng để lấy lòng chủ nhân, còn cậu thì chẳng biết làm gì, ở lại chẳng khác nào hắn đang lỗ vốn.
Hạ Khai từng bị Ngụy Thầm từ chối một lần về chuyện đánh dấu, nên cậu không nhắc lại nữa. Cậu nghĩ rằng, khi đến kỳ phát tình, lúc Ngụy Thầm đồng ý đánh dấu tạm thời cho cậu, đó sẽ là thời điểm cậu rời xa hắn.
Biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt với hàng rào an ninh kiên cố, điều này khiến Hạ Khai lần nữa cảm thán. Khi nhìn thấy chiếc xe chạy qua cổng lớn, cậu lập tức chạy xuống lầu. Gió thoảng qua, mang theo một mùi hương ngọt ngào của pheromone tựa như mùi sữa thơm lừng. Hạ Khai xuất hiện trước mặt Ngụy Thầm như một món điểm tâm tinh tế, đôi mắt ánh lên sự long lanh, phản chiếu rõ gương mặt của hắn.
Trước mặt Ngụy Thầm, Hạ Khai ngày càng không giấu giếm gì cả. Hương vị của cậu lan tỏa, cứ thế hòa quyện trong không khí, ngọt ngào đến mức khiến người khác không thể không chú ý. Ngụy Thầm không hành động ngay, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi trong pheromone, vẻ mặt có chút lúng túng.
“Khai Khai.” Ngụy Thầm đột nhiên nắm lấy tay cậu: “Hôm nay em ngủ có ngon không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận