Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

13

Chương trước

Chương sau

Nghe thấy tiếng của Ngụy Thầm từ ngoài cửa, Hạ Khai khựng lại, quay lại định giấu chiếc gối dưới chăn nhưng dù có lật qua lật lại, cả căn phòng đều tràn ngập pheromone, cậu biết dù có dùng cách nào cũng không thể che giấu được.

“Thầy, thầy vào đi.”

Ngụy Thầm bình tĩnh mở cửa bước vào, mặt Hạ Khai vẫn còn đỏ ửng, chiếc gối nằm bên cạnh cậu đã ướt hơn một nửa.

Biểu cảm trên gương mặt Ngụy Thầm vẫn không đổi, chỉ nói: “Khai Khai đã lớn rồi.”

Hạ Khai thở phào nhẹ nhõm nhưng chân cậu lại mềm nhũn.

Việc phóng thích pheromone quá mức và không thể kiểm soát khiến cậu mỗi ngày đều đang tiêu tốn năng lượng của bản thân. Thuốc mà Kỷ Vãn chuẩn bị chỉ là một sự hỗ trợ, trong mấy ngày ngắn ngủi nếu không có sự kiên cường từ lòng tự trọng mạnh mẽ, có lẽ cậu đã không thể đến được tình huống hôm nay.

“Thầy ơi…” Hạ Khai muốn nói rồi lại thôi, cơ thể không tự chủ nghiêng về phía trước, đôi tay vòng qua lưng thầy, hoàn toàn ôm lấy thân hình ấm áp và vững chãi của hắn.

Ngụy Thầm cảm nhận được sự ẩm ướt từ cơ thể Hạ Khai, hắn khẽ nhíu mày, ôm cậu vào nhà vệ sinh và mở nước nóng, từ từ làm sạch cơ thể cậu.

Hạ Khai trong mắt Ngụy Thầm trở thành một bé cừu non yếu đuối, không một mảnh vải, ngồi trong bồn tắm, nhìn Ngụy Thầm tỉ mỉ và kiên nhẫn giúp cậu tắm rửa mà không hề có cảm giác bị xúc phạm dù chỉ là một chút.

Hơi nước ấm nhanh chóng làm bay hơi pheromone của Hạ Khai, chính cậu bị mùi sữa ngọt ngào nồng đậm làm cho choáng váng nhưng Ngụy Thầm thì như không có chuyện gì, khi hắn làm sạch khu vực tuyến thể của Hạ Khai, ánh mắt quá bình tĩnh khiến Hạ Khai cảm thấy khó xử, cậu vội vàng tránh ánh mắt ấy.

Cậu cố gắng nói chuyện: “Thầy ơi, sao thầy có thể kiên định đến mức này vậy ạ? Hay là…” Hạ Khai ngừng một chút, âm điệu yếu ớt hơn: “Pheromone của em không có sức hấp dẫn với thầy?”

Giữa Alpha và Omega nếu chỉ dựa vào sự hấp dẫn một chiều khó có thể tạo ra sự đồng cảm về mặt cảm xúc, Hạ Khai lo sợ rằng thỏa thuận trên danh nghĩa này này sẽ biến thành sự quấy rối một chiều từ chính cậu, có lẽ pheromone của cậu chẳng có phản ứng gì với thầy, chỉ là cậu đang ép buộc, đơn phương mà thôi.

Ngón tay vẫn dừng ở vùng nhạy cảm, vô tình hay cố ý không thực hiện bước tiếp theo, Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai: “Hơi thở của Khai Khai rất ngọt.”

Ngụy Thầm im lặng khiến Hạ Khai liếc mắt qua, chỉ ậm ừ một tiếng.

Mỗi hai giờ, người hầu lại đến dọn pheromone còn sót lại trong phòng, sau khi tắm xong, sắc mặt Hạ Khai hồng hào hơn bình thường, có lẽ vì tâm lý phụ thuộc vào Alpha, cộng với sự tin tưởng tuyệt đối vào Ngụy Thầm, Hạ Khai chưa từng có tiền lệ ngồi yên trong vòng tay của thầy, tận hưởng sự chăm sóc của Ngụy Thầm, thái độ vẫn cung kính gọi một tiếng: “Thầy ơi.”

Ngày hôm sau, Kỷ Vãn bảo cậu giả vờ nghiêm túc, Hạ Khai im lặng không nói gì: “Tôi phải sao đây?”

Cậu đã dần chấp nhận việc bản thân là Omega, phần lớn thời gian Hạ Khai không thể kiểm soát được việc rơi nước mắt, đột ngột tỉnh giấc giữa đêm, khát khao cần có một người khác bên cạnh sưởi ấm, được bao phủ trong pheromone của người đó.

Omega có sự phụ thuộc tự nhiên vào Alpha, gần đến kỳ phát tình, cảm xúc này càng trở nên sâu sắc và rõ ràng hơn, nếu không có sự đồng hành của Alpha, Omega có thể dễ dàng mắc phải chứng trầm cảm.

Cũng chính vì bản năng này nên dù Omega có được chăm sóc và yêu chiều thế nào trong gia đình, dù Chính phủ Liên Bang thực hiện bao nhiêu đạo luật bảo vệ họ, thì trong môi trường xã hội, họ vẫn luôn bị xem là phụ thuộc vào Alpha, mãi mãi luôn là bên yếu thế.

Kỷ Vãn bảo Hạ Khai chuẩn bị tâm lý, rồi nói: “Dù sao thầy của cậu là một người chính trực, anh ta sẽ không làm những chuyện quá đáng với cậu, dù yêu cầu nhiều hay ít cũng không có gì khác biệt gì cả.”

Hạ Khai cảm thấy mơ hồ: “Liệu có được không?”

Kỷ Vãn nở một nụ cười nhẹ nhưng Hạ Khai không nhận ra ẩn chứa trong đó.

“Tôi nghĩ là có thể.”

Nếu như thầy đồng ý tất cả yêu cầu của cậu, thế thì lại trông giống như là…

Ngoài cửa hình như đang có một cuộc tranh cãi, Hạ Khai mơ màng tỉnh dậy, xuống giường và ra ngay ban công để quan sát.

Căn biệt thự nơi Ngụy Thầm sống nằm ở một khu vực khá khuất và yên tĩnh, bảo vệ canh gác rất cẩn thận, gần như không có ai tiến vào bên trong được. Đây là lần đầu tiên Hạ Khai nhìn thấy có người từ ngoài đến.

Như một chú chim bị nhốt lâu ngày, dù đã quen với cuộc sống bị giam cầm nhưng Hạ Khai vẫn không ngăn được khát khao khám phá thế giới bên ngoài. Hạ Khai cố kìm nén sự tò mò, nhưng sau một lúc thì không nhịn được nữa, cậu cúi người ra ban công, tò mò nhìn về phía cánh cổng.

Bên ngoài cổng có một chiếc xe màu đen đậu lại, người đang nói chuyện với bảo vệ trông có vẻ rất trịch thượng. Hạ Khai đã học một năm tại Học viện Chiến đấu Liên Bang, nơi mà những nhân vật quyền lực thường xuyên qua lại. Cậu dễ dàng nhận ra rằng người ngoài cổng hẳn có lai lịch không nhỏ.

Nhưng dù vậy, người đó vẫn bị bảo vệ chặn lại ngoài cổng. Dường như bảo vệ đang thực thi mệnh lệnh của Ngụy Thầm một cách nghiêm ngặt, không có chút nhượng bộ nào.

Hai người từ trong xe bước ra, sau khi nói chuyện với bảo vệ mà không đạt được kết quả, họ vẫn ngoan cố không chịu rời đi.

Hạ Khai suy nghĩ vẩn vơ một lúc rồi quyết định xuống tầng để hỏi người giúp việc:
“Người ngoài cổng kia, các anh có biết họ không?”

Người nọ là một Beta, bất ngờ trước câu hỏi của Hạ Khai, lắc đầu rồi đáp khẽ:
“Không biết ạ.”

Thực ra, Hạ Khai hỏi cũng như không. Trong căn biệt thự này, chẳng ai dám bàn tán về người đứng đầu nhà họ Ngụy. Trừ khi Ngụy Thầm trực tiếp nói với Hạ Khai, còn không thì mọi người trong nhà chỉ làm nhiệm vụ của mình mà không hé môi nửa lời.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đến biệt thự, nếu không được vào thì chắc không phải khách. Hay là họ cần gì ở thầy ấy nhỉ?”

Người giúp việc không trả lời, cũng không có ý định lắng nghe những lời lẩm bẩm của Hạ Khai.

Lúc quay đầu lại, Hạ Khai phát hiện tất cả người làm đều rút lui xa khỏi cậu. Không ai dám nói chuyện, có lẽ vì e ngại địa vị của Ngụy Thầm, cũng có thể là do không dám tiếp cận Hạ Khai.

Cậu bỗng có cảm giác như mình đang sống trong một màn sương mờ mịt mà tâm sương lại là Ngụy Thầm. Hạ Khai biết Ngụy Thầm có điều gì đó giấu cậu nhưng miễn là Ngụy Thầm vẫn là thầy của cậu thì Hạ Khai vẫn có thể tự trấn an mình rằng chẳng có gì là không thể chấp nhận được.

Thế nhưng, khi chỉ mãi tồn tại trong sự mịt mờ ấy quá lâu, chính Hạ Khai cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ, cậu nhớ đến những gì mà Ngụy Thầm đã từng nói với mình: “Chỉ cần tất cả mọi chuyện là vì muốn tốt cho em là được.”

Kỷ Vãn cũng nói rằng Hạ Khai phải biết học cách trân trọng hết thảy những điều tốt đẹp mà bản thân đang có được. Thỉnh thoảng, chúng ta không nên truy đuổi dấu vết của sự thật, bởi kết quả của nó có thể sẽ khiến ta càng thêm thất vọng mà thôi.

Hạ Khai hỏi Kỷ Vãn: “Nếu điều tốt đến với mình thì nhất định phải trân trọng và chấp nhận nó sao?”

Kỷ Vãn trả lời bằng cách hỏi ngược lại: “Trong tình thế không còn đường lui, cậu nghĩ mình có thể làm gì? Với những người như chúng ta, còn có lựa chọn nào khác không?”

Thực tế là như vậy, học cách chấp nhận không phải là điều đáng xấu hổ. Có người sinh ra đã may mắn, có người phải vượt qua nơi sa mạc cằn cỗi trong cuộc đời, chinh phục từng mảnh linh hồn vụn vỡ mới tìm thấy hạnh phúc, cũng có người cả đời chẳng đạt được điều mình mong muốn, để rồi ra đi trong tiếc nuối.

Kỷ Vãn lạnh lùng lên tiếng: “Mỗi một sinh đều có một định mệnh riêng mà ông trời sắp đặt.”
Hạ Khai im lặng, cậu chỉ hiểu được một điều: Nếu một ngày thầy không cần cậu nữa thì cậu sẽ chẳng còn gì cả.

Quan hệ giữa cậu và thầy không phải sự phụ thuộc lẫn nhau, mà là sự bám víu của cậu để tồn tại.

Hết 13.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page