Bình thường, nhóm của Tô Ngự thay phiên nhau ra ngoài săn xác sống. Một là để dọn dẹp khu vực, tránh xác sống tấn công những người sống sót; hai là để tìm tinh thể năng lượng. Tinh thể này rất hữu ích, giúp tăng cường thể chất cho những người tiến hóa.
Tô Ngự cho người đào một khối đất bên ngoài rồi đưa vào không gian của Hạ Thanh.
“Giờ có phương tiện rồi, tôi muốn đến căn cứ quân sự bí mật. Ở đó có thiết bị liên kết vệ tinh. Nếu mang về được, chúng ta có thể liên lạc với các thành phố khác.”
“Phương tiện?” Lý Diệu cau mày. Giờ đến một chiếc xe đạp còn chẳng có.
Tô Ngự lấy ra một chiếc SUV từ trong không gian. Tuy không bằng xe địa hình anh từng lái, nhưng có xe là quá tốt rồi.
“Xe hơi!” Lý Diệu kinh ngạc. Giờ Tô Ngự không chỉ có thực phẩm, mà cả xe cũng có sao?
“Trước đây khoảng cách quá xa, đi bộ phải mất vài ngày đêm,” Tô Ngự nói. “Nhưng với chiếc xe này, chỉ cần nửa ngày là đến.”
“Lý Diệu, cậu ở lại căn cứ. Vương Cường cũng vậy.”
“Em cũng muốn đi, anh Ngự!” Lý Diệu kiên định. Anh không thể cứ ở lại, để Tô Ngự một mình gánh hết nguy hiểm.
Tô Ngự vỗ vai anh, nghiêm túc nói: “Con cậu còn nhỏ, căn cứ cần người trông coi, bảo vệ những người sống sót. Phải đề phòng những kẻ gây rối.”
“Không ai dám gây rối đâu!” Lý Diệu chắc chắn. Không có thức ăn, ai dám làm loạn? Làm loạn là bị đuổi khỏi căn cứ ngay.
“Vậy để em đi!” Vương Cường nói.
Tô Ngự lắc đầu, đi một mình sẽ tiện hơn. “Xong việc tôi sẽ về trong ngày, căn cứ giao cho các cậu.”
“Yên tâm đi, anh Ngự!” Lý Diệu đáp.
Tô Ngự lái xe rời căn cứ. Ban đầu anh định đưa Vương Cường đi cùng, nhưng nghĩ đến việc Hạ Thanh có thể bất ngờ xuất hiện, nên quyết định đi một mình. Suốt quãng đường lái xe, anh cứ nghĩ mãi về việc sáng nay đã bóp cổ Hạ Thanh, hối hận không nguôi. Liệu anh có làm cô sợ không? Thế giới của cô là nơi hòa bình, giết người là phạm pháp. Làm sao cô quen với môi trường như thế này được? Nếu cô sợ quá không dám đến nữa thì sao?
Sáng hôm đó, Hạ Thanh tỉnh dậy và nhận được tin nhắn ngân hàng. Cô lập tức tỉnh táo. Viên kim cương hồng đã được đấu giá với giá hơn 90 triệu tệ. Sau khi trừ 2% phí dịch vụ cho Vạn Bảo Hành, cô vẫn còn hơn 90 triệu. Vạn Bảo Hành đúng là kiếm tiền giỏi, chỉ cần đấu giá một món đã lời hơn một triệu.
Cô nhìn thấy khối đất Tô Ngự gửi trong không gian, cùng với hơn 30 viên tinh thể. Nhiều tinh thể thế này sao? Anh muốn cô hấp thụ thêm sao?
Cô từng nghĩ thế giới của Tô Ngự sẽ rất khốn khó, nhưng anh lại có vẻ ngoài lạnh lùng, cương nghị. Tiếc là chỉ nhìn được một lần, chưa kịp nói gì đã bị kéo về. Không ngờ cô lại “cảm nắng” một người đàn ông ở thế giới khác.
Hôm nay, cô đăng kết thúc hai cuốn tiểu thuyết. Chiều đó, cả hai cuốn đã lên hot search trên Weibo. Tận dụng sức nóng, bộ phim chuyển thể của “Quyền khuynh thiên hạ” công bố dàn diễn viên. Đúng là bắt trend rất nhanh.
Ngay sau đó, “Đế nữ đầu tiên” cũng công bố chuyển thể, nhưng chưa chọn nữ chính. WeChat báo tin từ nhà sản xuất Trương Tân của Thiên Ngữ Media. Tiểu thuyết đã hoàn thành, kịch bản cũng gần như giữ nguyên. Họ muốn tranh thủ quay phim khi đang hot.
“Chào cô Hạ, chúng tôi dự kiến quay vào tháng sau. Cô có thời gian gặp mặt không?”
“Được.”
Hai người hẹn gặp ở Hoành Đô, cách nhà cô chỉ hai tiếng tàu cao tốc. Sắp được gặp ngôi sao thật rồi sao? Cô thấy hơi hồi hộp. Cô nhìn 30 viên tinh thể trong không gian, hấp thụ liền một lúc hơn 10 viên, rồi bước vào không gian.
Vết nứt vẫn còn, lần này cô cảm thấy năng lượng đã đủ. Giờ là buổi trưa bên cô, còn bên Tô Ngự chắc là ban đêm. Vào lúc này có ổn không? Đang do dự thì cô thấy ánh sáng yếu và tiếng gào thét từ vết nứt. Nghĩ Tô Ngự gặp nguy hiểm, cô lập tức bước vào. Mỗi lần xuyên qua vết nứt đều tiêu hao năng lượng.
Tô Ngự dự định đi trong ngày để lấy thiết bị vệ tinh, nhưng không ngờ lại gặp hơn chục người sống sót nên đã ở lại.
“Đội trưởng Tô, thật sự là anh! Anh lại cứu tôi một lần nữa!” Một người đàn ông mừng rỡ nói. Người đó là Dương Sở, lính đặc nhiệm từng tham gia lực lượng gìn giữ hòa bình quốc tế, từng cùng Tô Ngự tiêu diệt nhiều tổ chức tội phạm.
“Thức ăn đây, chia nhau ăn đi!” Tô Ngự lấy từ không gian ra một thùng bánh mì và nước đưa cho Dương Sở.
Dương Sở xúc động đến run tay. Những ngày qua họ tìm thức ăn nhưng toàn bị mốc.
“Thức ăn thật!” Dương Sở quỳ xuống. Sống càng lâu càng tuyệt vọng. Nước sông cũng bị nhiễm bẩn, nổi đầy lớp dầu đen. Có người khát quá uống thử, cảm giác như uống xăng.
“Anh Tô! Cảm ơn anh!”
Ai chưa từng trải qua thì không hiểu được nỗi đau này, không biết thức ăn quý giá thế nào. Người chia sẻ thức ăn lúc này chính là ân nhân cứu mạng.
“Đi chia đi, sau này theo tôi.” Tô Ngự đỡ Dương Sở dậy, nói nghiêm túc.
“Vâng!” Dương Sở cố gắng kiềm chế cảm xúc, run rẩy chia thức ăn cho mọi người.
Trong phòng chỉ có ánh lửa yếu ớt, giờ là ban đêm, xác sống hoạt động mạnh, ai cũng cố gắng giữ im lặng.
Hạ Thanh lại xuất hiện bên cạnh Tô Ngự. Lần này, anh phản ứng rất nhanh, ánh mắt lóe lên: “Là em sao?”
“Ừ! Là em. Bên anh là ban đêm à?”
Lần thứ hai đến, Hạ Thanh bình tĩnh hơn. Chỉ có ánh lửa yếu ớt, hai người chỉ thấy được dáng người nhau. Hạ Thanh ngửi thấy mùi tanh hôi, cau mày hỏi: “Đây là đâu vậy? Sao có mùi hôi thế?” Mùi tanh khó tả, như mùi cá chết.
Tô Ngự nhìn xác sống phía trước, cau mày: “Là mùi xác chết, đã xử lý rồi. Nơi này an toàn.”
Dù biết đây là tận thế, nhưng nhìn thấy xác chết và mùi hôi khắp nơi khiến Hạ Thanh khó chịu. Trước đây chỉ nghe Tô Ngự kể, xem phim thì tưởng tượng, giờ thật sự đứng ở đây. Cô hơi hoang mang.
“Thức ăn! Thức ăn!”
Dương Sở chia thức ăn, mọi người ăn ngấu nghiến, tóc tai bẩn thỉu, thân hình gầy gò. Hạ Thanh còn thấy một phụ nữ mang thai, gầy như bộ xương, chỉ có bụng là to. Những người ở đây trông thật thảm hại.
Hạ Thanh muốn nhìn rõ mặt Tô Ngự qua ánh lửa, nhưng chỉ thấy dáng người cao lớn, vững chãi của anh.
You cannot copy content of this page
Bình luận