Từ Dạng xoa đầu nó, bước đến và cẩn thận thu gom tro cốt của Ninh Kỳ vào một chiếc hộp nhỏ.
Ninh Dật cầu xin bên cạnh:
“Đưa cô ấy cho tôi, được không? Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Từ Dạng lờ anh đi, tiếp tục nhẹ nhàng gom từng chút tro của Ninh Kỳ, rồi ngẩng lên nhìn anh, nói lạnh lùng:
“Ninh Dật, anh không xứng.”
—
Chọn một ngày thời tiết đẹp, mặt trời rạng rỡ, đàn cừu nhởn nhơ gặm cỏ, Từ Dạng lấy một ít tro của Ninh Kỳ bỏ vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, làm thành một chiếc vòng cổ và đeo lên cổ mình.
Cô khẽ vuốt ve chiếc lọ:
“Kỳ Kỳ, từ giờ chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Sau đó, cô lái xe đến nơi mà trước đây cô đã cùng Ninh Kỳ ghé qua.
Tại đó, cô cẩn thận rải tro của Ninh Kỳ lên thảo nguyên mênh mông.
Tro bụi hòa vào gió, trở thành một phần của cánh đồng xanh tươi, nơi mà Ninh Kỳ mãi mãi thuộc về.
11: Ngoại truyện – Ninh Dật
Ninh Dật lặng lẽ đi theo Từ Dạng cho đến khi nhìn thấy tro cốt của Ninh Kỳ bị gió thổi bay khắp bầu trời.
Khoảnh khắc ấy, anh hoàn toàn sụp đổ. Anh quỳ xuống trước Từ Dạng, giọng khẩn thiết:
“Từ Dạng, xin cô cho tôi đưa cô ấy về nhà.”
Từ Dạng bật cười lạnh lùng:
“Ninh Dật, cô ấy còn nhà để về sao? Chính các người đã phá hủy nơi đó từng chút một.”
“Với anh, Đoạn Chi Chi mới là em gái thật sự. Ninh Kỳ không còn muốn có bất cứ mối liên hệ nào với các người nữa.”
Ninh Dật ngồi bệt xuống đất, đôi mắt thất thần.
Từ Dạng nói:
“Kỳ Kỳ đã từng nói, cô ấy muốn được rải tro trên thảo nguyên này. Năm sau, cỏ nơi đây chắc chắn sẽ xanh tươi hơn.”
Ninh Dật bỗng phát điên, giật lấy một nắm tro cốt và bỏ chạy.
Từ Dạng ngẩn người, rồi thì thầm với chính mình:
“Ninh Kỳ, tất cả bọn họ rồi sẽ nhận báo ứng. Ở kiếp sau, đừng làm người nhà của họ nữa.”
—
Ninh Dật ôm chặt nắm tro của Ninh Kỳ, cẩn thận đặt vào chiếc hộp màu hồng mà anh đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Anh thì thầm, vừa vuốt ve chiếc hộp:
“Kỳ Kỳ, em thích màu hồng nhất mà, đúng không? Anh sẽ đưa em về nhà.”
Nhưng trong thâm tâm, anh biết rõ Ninh Kỳ sẽ không bao giờ gọi anh là “anh trai” nữa.
Anh từng nghĩ rằng Ninh Kỳ vẫn là cô bé ngoan ngoãn ngày nào – người mà ngay cả khi những thứ mình yêu thích bị mẹ mang cho Đoạn Chi Chi, cô cũng chẳng phản kháng, thậm chí không khóc.
Thời gian trôi qua, anh còn bắt đầu tự thuyết phục mình rằng có lẽ những thứ ấy Ninh Kỳ không thật sự thích, nên để chúng cho Chi Chi cũng không sao.
Chi Chi ngọt ngào, biết cách ôm cổ anh làm nũng và luôn khiến mẹ hài lòng.
Anh từng tận mắt thấy cha Đoạn vất vả làm việc nuôi nấng ba đứa trẻ, và anh hiểu sự dè dặt, thận trọng của mẹ mình.
Anh càng hiểu rõ lời mẹ luôn nhắc nhở: “Phải biết ơn.”
Ban đầu, anh từng thương xót Ninh Kỳ.
Nhưng dần dần, khi cô trở nên trầm lặng và tính cách ngày càng xa cách, anh không còn đủ kiên nhẫn với đứa em gái đang trong tuổi nổi loạn, nhạy cảm và đa nghi.
Anh chỉ nghĩ rằng, khi cô lớn lên, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng không biết từ lúc nào, anh đã trở nên giống hệt mẹ.
Khi Ninh Kỳ đỗ vào một trường đại học danh tiếng, anh đã chuẩn bị một chiếc laptop để tặng cô.
Nhưng đúng lúc đó, Đoạn Chi Chi lại nói với anh bằng giọng nũng nịu:
“Anh ơi, đây là món quà anh định tặng em khi vào đại học phải không?”
Khi ấy, Ninh Dật đã gật đầu.
Không phải anh không thấy ánh mắt thất vọng của Ninh Kỳ, nhưng anh nghĩ rằng không sao cả, vì sau này sẽ còn nhiều cơ hội khác.
Lần Ninh Kỳ được tuyển thẳng cao học, anh đã mua một chiếc iPhone 12 để tặng cô.
Nhưng trước khi kịp trao món quà đó, Đoạn Chi Chi lại phát hiện.
“Anh ơi, đây là quà cho em phải không?”
Lần đầu tiên, Ninh Dật từ chối Chi Chi:
“Không, đây là quà cho Ninh Kỳ. Em ấy đã được tuyển thẳng vào cao học.”
Mắt Chi Chi lập tức đỏ hoe và khóc nức nở:
“Anh không thương em nữa, chỉ thương chị thôi, đúng không?”
Anh chợt mềm lòng, hạ giọng dỗ dành:
“Vậy thì… để cho em vậy.”
Anh biết rõ Ninh Kỳ đứng sau cánh cửa, chứng kiến tất cả, nhưng anh không nói gì.
Nhớ lại chuyện đó, Ninh Dật cảm thấy mình thật tệ.
Anh nhìn vào bàn tay mình – bàn tay đã từng vì Chi Chi mà tát vào mặt em gái ruột của mình.
—
Trên máy bay, Ninh Dật bật khóc, nước mắt rơi như mưa.
Các hành khách đều nhìn người đàn ông mang vẻ mặt đau khổ ấy với ánh mắt ái ngại.
Anh không dám tưởng tượng Ninh Kỳ đã đau đớn thế nào vào cái đêm mưa xối xả ấy, khi cả gia đình, bao gồm cả chính anh, ép cô phải hiến thận.
Anh cũng không dám hình dung nỗi đau của cô vào đêm trước ngày cưới, khi mẹ ruột quỳ xuống cầu xin cô nhường chồng tương lai cho em gái.
Hình ảnh đôi mắt ngấn lệ của Ninh Kỳ ngoài cửa phòng bệnh cứ ám ảnh tâm trí anh.
Anh đã thấy rõ sự thất vọng trong ánh mắt của cô, nhưng lại làm ngơ.
Khi Ninh Kỳ nói:
“Anh yên tâm, giờ Lục Ngang là của Đoạn Chi Chi rồi,”
Anh đã muốn đuổi theo cô.
Nhưng anh lại nghĩ rằng, chỉ cần sau này bù đắp cho cô là đủ.
Anh không ngờ rằng, ngày Ninh Kỳ rời đi cũng là ngày không còn “sau này” nữa.
—
Khi Ninh Dật trở về nhà, mẹ anh và cha Đoạn vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc Chi Chi.
Anh lái xe đến bệnh viện, nơi Lục Ngang đang ngồi bên ngoài phòng bệnh, liên tục gọi vào điện thoại của Ninh Kỳ.
Ninh Dật khựng lại một chút, rồi khàn giọng nói:
“Đừng gọi nữa. Ninh Kỳ chết rồi.”
Lục Ngang sững sờ:
“Anh nói cái gì?”
Không chấp nhận sự thật, Lục Ngang đấm vào mặt Ninh Dật và gào lên:
“Mày nói cái quái gì vậy?”
Ninh Dật lau vết máu ở khóe môi, lặp lại:
“Ninh Kỳ chết rồi.”
Lục Ngang định lao vào đánh nhau thêm, nhưng cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Mẹ của Ninh Dật bước ra, khuôn mặt đầy khó chịu:
“Ninh Dật, con nói đã đi tìm Ninh Kỳ. Vậy nó đâu? Bảo nó về xin lỗi cha Đoạn đi.”
“Mấy khoản tiền đó ông ấy sẽ trả lại cho nó. Nó không cần phải lẩn tránh chúng ta nữa. Nói cho cùng, chúng ta vẫn là người một nhà mà.”
Ninh Dật nhìn vào khuôn mặt tức giận của mẹ, trong lòng bỗng dâng lên một cơn ác ý: Nếu mẹ biết Ninh Kỳ đã chết, liệu bà có sụp đổ như anh không?
Anh lạnh lùng nói:
“Ninh Kỳ đã về rồi, nhưng em ấy không thể tự về đây.”
Quả nhiên, mẹ anh càng thêm giận dữ.
Đoạn Chi Chi bước đến đỡ lấy bà, nhẹ giọng an ủi:
“Mẹ đừng giận, có lẽ chị chỉ đang giận con thôi.”
Ninh Dật bỗng nở một nụ cười kỳ lạ:
“Em ấy sẽ không bao giờ trở về nữa, vì em ấy đã chết.”
Mẹ anh nhíu mày, giọng hoài nghi:
“Con điên rồi sao? Sao lại rủa em gái ruột của mình chết?”
Lục Ngang bối rối, vội lấy điện thoại gọi cho Từ Dạng.
Giọng Từ Dạng vang lên từ đầu dây bên kia:
“Ninh Kỳ đã chết. Người thụ hưởng bảo hiểm đã được ghi tên mấy người. Vài ngày nữa, tôi sẽ quay về để giúp xử lý mọi chuyện.”
Cô ấy dứt lời rồi cúp máy.
Mẹ Ninh Dật vẫn không chịu tin:
“Đừng đùa với mẹ như thế.”
Đoạn Chi Chi hét lên bằng giọng chói tai:
“Anh, anh và chị đang hợp tác để dọa mẹ phải không?”
Ánh mắt Ninh Dật chuyển sang Chi Chi.
Anh trống rỗng nhìn cô ta, không chút cảm xúc:
“Chi Chi, em nhớ giữ gìn sức khỏe. Trong cơ thể em còn có một quả thận của Ninh Kỳ, đừng quên điều đó.”
Ninh Dật chỉ đến để báo tin về cái chết của em gái mình.
Mẹ anh, dù nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn theo anh về nhà.
Khi bà nhìn thấy chiếc hộp đựng tro cốt màu hồng, bà chợt lẩm bẩm như nói với chính mình:
“Sao có thể như thế được? Kỳ Kỳ luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện mà…”
“Sức khỏe của con bé cũng rất tốt. Khi hiến thận, đã khám tổng quát và không có vấn đề gì mà… Không thể nào… Không thể nào…”
You cannot copy content of this page
Bình luận