Không Gặp Lại

Chương 4

Chương trước

Chương sau

Nguyên Bảo cũng không còn thích chạy nhảy nữa, nó trở nên quấn quýt hơn, luôn ở bên cạnh tôi.  

 

Dù toàn thân nhức nhối, các khớp đau buốt từng cơn, tôi vẫn cố gượng dậy để chơi trò ném đĩa với nó một lần cuối.  

 

Tôi ném chiếc đĩa bay thật xa, nhưng Nguyên Bảo không đuổi theo. Nó chỉ nằm đó, quấn lấy chân tôi.  

 

Tôi xoa đầu nó:  

 

“Con yêu, muốn mẹ vui thì chạy đi, nhặt về cho mẹ, ngoan nào.”  

 

Cuối cùng, Nguyên Bảo mới chịu chạy, nhưng nó cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn, sợ tôi biến mất.  

 

Vậy đó, Nguyên Bảo. Con phải học cách không ngoảnh lại nữa.  

 

Tôi nói dối Từ Dạng rằng thuốc giảm đau đã có tác dụng, rằng tôi đã có thể từ từ đứng dậy và đi lại. 

 

Cô ấy vui mừng thật sự, tin rằng cơ thể tôi đang có dấu hiệu hồi phục.  

 

Ninh Dật không quay lại gặp tôi. 

 

Nhưng ngoài lều, tôi thường thấy những gói đồ ăn vặt, thực phẩm bổ sung và cả một bộ búp bê Barbie – món quà tôi từng mơ ước khi còn nhỏ.  

 

Tôi vẫn nhớ rõ. 

 

Hồi đó, cha Đoạn chỉ mua một bộ gồm bốn búp bê, chia cho tôi hai con và Đoạn Chi Chi hai con.  

 

Nhưng Chi Chi thích cả bốn con búp bê.  

 

Mẹ tôi không nói nhiều, lập tức mang hết bốn con vào phòng Chi Chi.  

 

Bà thậm chí còn mắng tôi trước mặt cha Đoạn:  

 

“Cha Đoạn của con đã vất vả nuôi nấng các con ăn học. Con còn muốn chơi búp bê sao?”

 

“Sau này nếu giỏi giang kiếm được tiền thì tự mua mà chơi, đừng tranh giành với Chi Chi.”  

 

Từ Dạng do dự:  

 

“Có lẽ Ninh Dật đã thật sự hối hận. Hay là…”  

 

Tôi lắc đầu:  

 

“A Dạng, dù anh ấy có thật lòng muốn đối tốt với mình lúc này, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

 

“Mình không cần điều đó. Hơn nữa, mình không muốn anh ấy sống mãi trong cảm giác tội lỗi. Hãy để anh ấy rời đi, cứ coi như mình đang sống tốt ở một nơi xa xôi nào đó.”  

 

Từ Dạng thở dài, không nói thêm gì.  

 

9

 

Điện thoại của Lục Ngang bắt đầu gọi tới số của Từ Dạng.  

 

Từ Dạng đã căm ghét anh ta từ lâu, nên những lời cô ấy nói không hề giữ kẽ.  

 

Ninh Dật không hề tiết lộ bệnh tình của tôi cho bất cứ ai, bởi tôi đã cảnh cáo anh rằng nếu anh nói ra và đưa người khác đến, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.  

 

Trong cuộc gọi, giọng Lục Ngang lộ rõ vẻ mệt mỏi:  

 

“Từ Dạng, cậu là bạn thân nhất của Ninh Kỳ. Xin cậu cho tôi biết cô ấy đang ở đâu.”  

 

Từ Dạng bật cười lạnh lùng:  

 

“Sao? Giờ Đoạn Chi Chi không quấn lấy anh nữa à? Một đứa vừa trầm cảm vừa yếu đuối, lại giả vờ tươi vui trước mặt mọi người, chẳng phải ai cũng cuống cuồng thương xót cô ta sao?”  

 

Lục Ngang ngập ngừng:  

 

“Ninh Kỳ luôn là người tốt bụng. Tôi không hiểu tại sao lần này cô ấy lại đẩy tôi ra xa như vậy. Nửa năm trước, cô ấy còn hiến thận cho em gái mình. Tại sao bây giờ lại không thể bao dung thêm một lần nữa?”

 

“Tôi biết Ninh Kỳ chịu nhiều uất ức, nhưng Chi Chi bị trầm cảm, rất cực đoan và dễ tìm đến cái chết. Chúng tôi không thể để cô ấy chết được, đúng không?”  

 

Từ Dạng lạnh lùng đáp:  

 

“Nếu cô ta muốn chết thì cứ để cô ta chết đi.”  

 

Cô ấy cúp máy.  

 

 

Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi phát hiện mình lại bị tiểu không tự chủ. 

 

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và đau đớn của tôi, Từ Dạng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng bế tôi lên, thay ga giường và quần áo cho tôi.  

 

Tôi yếu ớt nói:  

 

“A Dạng, xin lỗi vì mình đã làm khổ cậu.”  

 

Từ Dạng lắc đầu, giọng khẩn cầu:  

 

“Cậu đừng nói như vậy, xin cậu, Kỳ Kỳ, đừng nói thế nữa.”  

 

Để tôi an tâm, cô vẫn dẫn Nguyên Bảo đi chăn cừu như thường ngày, cố gắng duy trì cuộc sống cũ. 

 

Cô ấy sợ tôi sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng tôi hiểu tất cả.  

 

Nhân lúc cô ấy và Nguyên Bảo ra ngoài, tôi lấy giấy bút và bắt đầu viết di thư.  

 

Cơn đau quá sức chịu đựng, và tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cô ấy. 

 

Càng không muốn chứng kiến bệnh tật tiếp tục gặm nhấm từng chút một lòng tự trọng của mình.  

 

Cô ấy xứng đáng có một cuộc sống bình thường.  

 

Di thư của tôi được đặt cùng với hợp đồng bảo hiểm đã mua trước khi phát bệnh.  

 

Cuối cùng, tôi quyết định không lái xe nữa, vì bánh xe sẽ nghiền nát những mầm cỏ non đang vừa chớm mọc. 

 

Chẳng phải chúng cũng có quyền được sống sao?  

 

Tôi chọn một con ngựa và yên cương.  

 

Mang theo thiết bị định vị đã chuẩn bị từ lâu, tôi lên đường đến con sông mẹ, sông Argun.  

 

Cả đời này, tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của mẹ. 

 

Lần này, cho phép tôi được ích kỷ một lần, để kết thúc cuộc đời mình ở dòng sông mẹ này.  

 

Tôi cưỡi ngựa, lảo đảo trên lưng nó.  

 

Tôi phải nhanh lên, nhanh hơn nữa, vì nếu Từ Dạng biết, cô ấy chắc chắn sẽ mang Nguyên Bảo đến tìm tôi.  

 

Đứng bên bờ sông, tôi nhìn dòng nước xiết rồi nhảy xuống.  

 

Nước tràn vào mũi tôi. Tôi không hề chống cự, để mặc mình chìm xuống đáy sông. 

 

Cuối cùng, tôi đã được giải thoát.  

 

10: Ngoại truyện – Từ Dạng

 

Khi Từ Dạng trở về lều, cô mới phát hiện Ninh Kỳ đã biến mất.  

 

Căn lều sạch sẽ, ga giường gọn gàng khiến cô cảm thấy hoảng loạn.  

 

Ánh mắt cô dừng lại trên chồng giấy đặt trên gối.  

 

Đó là di thư của Ninh Kỳ, cùng với hợp đồng bảo hiểm mà cô ấy từng nhắc đến.  

 

Dường như Nguyên Bảo cũng cảm nhận được điều gì bất thường, nó bắt đầu chạy quanh lều, lo lắng.  

 

Trong di thư, Ninh Kỳ viết:  

 

“Xin lỗi, A Dạng. Mình không thể chịu đựng cơn đau thêm nữa. Cả đời mình chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, nên hãy để mình kết thúc tại dòng sông mẹ.”  

 

 

Từ Dạng lái xe, mang theo Nguyên Bảo, chạy dọc theo con đường ven sông.  

 

Khi đến nơi, cô thấy một đám người chăn cừu đang tụ tập. 

 

Tim cô chùng xuống, như có vật nặng đè lên tận xương tủy.  

 

Cô chen qua đám đông và thấy Ninh Kỳ nằm đó, gương mặt tái nhợt, không còn sự sống.  

 

Cảnh sát địa phương kiểm tra di thư, rồi không nói thêm gì nữa.  

 

Từ Dạng đứng chết lặng.  

 

Nguyên Bảo chạy vòng quanh thi thể Ninh Kỳ, lo lắng xoay như chong chóng.  

 

Cô bỗng nhớ lại lời Ninh Kỳ từng nói khi vừa đến:  

 

“Rải tro cốt của mình trên thảo nguyên này nhé. Năm sau, nơi này chắc chắn sẽ xanh tươi hơn.”  

 

 

Với sự giúp đỡ của những người chăn cừu, Từ Dạng tổ chức một lễ tang nhỏ cho Ninh Kỳ.  

 

Khi ngọn lửa bùng lên, ánh sáng đỏ rực khắp trời, Nguyên Bảo điên cuồng muốn lao vào đống lửa.  

 

Từ Dạng ôm chặt Nguyên Bảo, nước mắt rơi như mưa, những cảm xúc dồn nén bấy lâu bùng nổ thành tiếng nấc:  

 

“Ninh Kỳ! Cậu là đồ khốn!”  

 

Ngọn lửa cứ thế cháy mãi, đưa Ninh Kỳ hòa vào thảo nguyên, nơi cô ấy luôn thuộc về.  

 

Khi Ninh Dật mang theo những món ăn vặt mà Ninh Kỳ thích đến, anh nhìn thấy ánh sáng đỏ từ đống lửa và một nhóm người chăn cừu cùng các nhà sư từ xa.  

 

Anh tiến lại gần.  

 

Khi thấy Từ Dạng đang ôm Nguyên Bảo khóc nức nở, anh vẫn cố tự trấn an: 

 

Người trong ngọn lửa ấy nhất định không phải em gái mình.  

 

Anh ngồi thụp xuống, hỏi Từ Dạng:  

 

“Đó là ai?”  

 

Từ Dạng nhìn anh bằng ánh mắt căm hận:  

 

“Là ai? Đó là em gái ruột của anh, Ninh Dật! Giờ anh đến để chuộc lỗi, chẳng phải quá muộn rồi sao?”  

 

Ninh Dật sững sờ, giọng run rẩy:  

 

“Sao có thể… Không thể nào… Đó không thể là em gái của tôi!”  

 

Anh phát điên lao về phía đống lửa, nhưng các mục dân đã ngăn anh lại.  

 

 

Tiếng da thịt và xương cốt nứt vỡ phát ra từ ngọn lửa đang thiêu cháy thi thể, như những mũi kim xuyên thấu vào tim Từ Dạng.  

 

Khi ngọn lửa tắt dần, Nguyên Bảo nằm trên cỏ, rơi nước mắt. 

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page