Tôi âm thầm đánh giá tình hình: Hai người họ không phải cao thủ, một mình tôi chắc có thể xoay xở được. Chỉ là không biết Tần Hướng Uyên đã chạy đi đâu rồi?
Đang suy nghĩ thì Vương Dĩ Dân vỗ tay:
“Các bảo bối, dậy làm việc thôi.”
16
Theo tiếng ra lệnh của anh ta, tất cả búp bê trong phòng kêu “rắc rắc” một tiếng, đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
Giây tiếp theo, những búp bê đột nhiên cử động, ồ ạt lao tới tấn công tôi.
Trời ạ!
Đấu một chọi hai lại biến thành đánh hội đồng rồi! Còn có chút võ đức nào không chứ!
Không biết búp bê của Vương Dĩ Dân được làm thế nào mà vô cùng linh hoạt, chẳng khác gì người thật.
Tôi chống cự hết sức nhưng nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Ngay khi một búp bê lao mạnh về phía tôi, tôi không kìm được mà nhắm mắt lại.
Cơn đau mà tôi chờ đợi không hề đến.
Tôi rơi vào một vòng tay ấm áp, giọng nói quen thuộc pha chút trêu chọc vang lên:
“Đồ đệ ngoan, vượt ngàn dặm tới đây nộp mạng, can đảm lắm.”
Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Tần Hướng Uyên.
Tôi không kìm được cay cay sống mũi, hét lên với ông ấy:
“Nếu không phải tưởng ông gặp chuyện, thì ông nghĩ tôi muốn tới đây chắc!”
Dường như Tần Hướng Uyên sững sờ một lúc, sau đó nói:
“Tôi sẽ đi bắt hai con rùa đen đó, còn lại những con búp bê thì cô tìm cách xử lý đi.”
Tôi: ???
Khoan đã, có thể đổi phần việc không?
Tần Hướng Uyên “chậc” một tiếng:
“Chẳng phải cô là truyền nhân của đại sư sao? Nghĩ cách không khoa học chút đi.”
“Marx phù hộ cho cô! Amen~”
Nói xong, ông nhanh nhẹn né tránh một đám búp bê, xông thẳng về phía hai người sống ở đối diện.
Những con búp bê còn lại đúng lúc lao đến trước mặt tôi.
Tôi rút ra một lá bùa, cố định con búp bê đầu tiên.
Nhưng số lượng búp bê quá nhiều, thế này không phải cách hay.
Ngay lúc tôi do dự, A Văn đột nhiên yếu ớt mở miệng:
“Ngươi… ngươi thả ta xuống, ta có cách.”
Không kịp nghĩ nhiều, tôi phóng ba lá bùa lên không, thả A Văn đang treo lơ lửng xuống.
A Văn rơi xuống đất, nhưng dường như không cảm thấy đau đớn.
Cô ta bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào con búp bê tuyệt đẹp mà Vương Hướng Dân vừa ôm.
Một lúc lâu, cô ta cười khổ, lẩm bẩm:
“Rốt cuộc vẫn là đồng đạo khác lối.”
Nói xong, ánh mắt cô ta trở nên sắc bén, kiên quyết và lạnh lẽo cất giọng:
“Vẽ người vẽ mặt khó vẽ xương, tâm nguyện khó bình, dung mạo còn giữ để làm gì!”
Theo lời nói, toàn thân cô ta bỗng nhiên bốc cháy.
Trong ngọn lửa, từng tấm da người bay ra, lao vào những con búp bê của Vương Dĩ Dân.
Búp bê và da người giao chiến, không phân cao thấp.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn A Văn giữa biển lửa:
“Cô không muốn sống nữa sao?!”
Dường như A Văn không cảm nhận được đau đớn từ ngọn lửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:
“Lần gặp thứ hai cô đã nhận ra sự ngụy trang của tôi rồi, đúng không?”
“Lúc đó mỗi ngày tôi đều thay da để dọa Vương Dĩ Dân, nhưng tôi dùng phép che mắt.”
“Trừ anh ta thì ai cũng nghĩ đó là cùng một khuôn mặt.”
Tôi gật đầu không rõ nguyên do:
“Nhà tôi là gia tộc phong thủy qua nhiều thế hệ, có lẽ tôi có chút thiên phú.”
A Văn cười khẩy:
“Cô không chỉ là có chút thiên phú, cô là thiên tài.”
“Giống… nàng ấy năm đó.”
Ngay lúc này, Vương Dĩ Dân và bác sĩ Trương đã bị Tần Hướng Uyên khống chế.
Da người và búp bê cũng dừng lại.
A Văn lạnh lùng nhìn về phía Vương Dĩ Dân:
“Ngươi không muốn biết tại sao ta cứ bám lấy ngươi sao?”
“Tất cả là vì Mông Điềm!”
“Ta đã bảo vệ nàng suốt mấy ngàn năm!”
“Chỉ có kiếp này, ta tìm thấy nàng hơi muộn.”
“Nàng đã bị ngươi biến thành búp bê!”
A Văn kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện vượt qua cả ngàn năm.
Hàng ngàn năm trước, cô ta chỉ là một họa bì sư mới vào nghề.
Cô ta lén vẽ lại dung mạo mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ hại ai.
Nhưng số phận đã định sẵn, rằng cô ta thuộc về tà đạo.
Một nhóm phong thủy sư vây bắt, định gi*ết ch*ết cô ta.
Mông Điềm xuất hiện đúng lúc đó, khi đó cô ấy cũng chỉ là một thiếu nữ nhỏ bé.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào A Văn, rất lâu sau mới cất lời:
“Trên người nàng ấy không có màu máu, chưa từng hại ai.”
“Chúng ta không thể gi*ết nàng ấy.”
Nhóm người lớn nài nỉ:
“Nàng ta là họa bì sư, hiện tại chưa gi*ết người, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không hại người.”
Mông Điềm không lay chuyển:
“Không được gi*ết là không được gi*ết.”
“Gi*ết người chỉ vì hành vi có thể xảy ra trong tương lai, thì có gì khác biệt với tà đạo?”
Khi đó, Mông Điềm là đại đệ tử của một môn phái lớn, thiên phú xuất chúng, được chưởng môn vô cùng coi trọng.
Những người khác không dám đắc tội với cô ấy quá mức, chỉ có thể lẩm bẩm bất mãn rồi thả A Văn.
A Văn được thả nhưng vẫn rụt rè không dám rời đi.
You cannot copy content of this page
Bình luận