Năm tôi vào sở cảnh sát, có một người thợ làm búp bê đến báo án, nói rằng mỗi ngày đều có những cô gái xinh đẹp khác nhau giả làm bạn gái của anh ta.
Điểm chung duy nhất là, tất cả họ đều xinh đẹp đến mức kỳ lạ.
Người báo án gần như sợ đến phát điên.
Nhưng theo lời khai của nhân chứng và đoạn ghi hình từ camera giám sát, từ đầu đến cuối chỉ có một người phụ nữ xuất hiện.
Khi vụ việc chuẩn bị được kết luận là chứng hoang tưởng, thì nó lại rơi vào tay tôi.
1
“Tên họ.”
“Vương Dĩ Dân.”
“Nghề nghiệp.”
“Nghệ nhân biểu diễn múa rối, hay như mọi người vẫn gọi là Khôi Lỗi Sư.”
“Ồ, người truyền thừa văn hóa phi vật thể à, thật đáng nể…”
Tôi ngồi bên cạnh sư phụ Tần Hướng Uyên, lặng lẽ thở dài: Lại bắt đầu lảm nhảm rồi!
Tôi tên là Đồng Đồng, năm nay vừa được phân về sở cảnh sát, là nữ cảnh sát duy nhất của khóa này, nhưng lại được phân cho một sư phụ nói nhiều như Tần Hướng Uyên.
Điều đáng nói là mỗi ngày ông ấy nói đến ba trăm câu, trong đó chỉ có hai câu rưỡi là chuyện nghiêm túc, phần còn lại toàn là lời thừa.
Nghe nói trước đây ông từng là nhân vật nổi bật của sở cảnh sát, tỉ lệ phá án cao đến mức đáng sợ, được mệnh danh là “Thần Thám”.
Sau đó, không biết vì lý do gì, ông trở nên buông thả, không còn nghiêm túc nữa.
Về quá khứ của ông, cấp trên và đồng nghiệp cũng đồng lòng không nhắc tới.
Những vụ án được giao cho ông, đều là những vụ kỳ lạ không mấy quan trọng.
Giống như vụ án của Vương Dĩ Dân đang ngồi đối diện.
Một tháng trước, anh ta báo án, nói rằng mỗi ngày đều có những người phụ nữ khác nhau giả làm bạn gái của mình.
Mỗi người trong số họ đều được mệnh danh là “đỉnh cao sắc đẹp”.
Nhưng anh ta hoàn toàn không biết họ là ai!
Đồng nghiệp tiếp nhận vụ án bắt tay vào điều tra, nhưng phát hiện ra rằng trong video từ camera giám sát, từ đầu đến cuối chỉ có một người phụ nữ xuất hiện.
Hơn nữa, hành vi của cô ta rất bình thường.
Khi hỏi thăm những người hàng xóm xung quanh, tất cả đều bối rối cho biết:
Bạn gái của Vương Dĩ Dân luôn là cùng một người, tên là A Vân, là chuyên viên trang điểm của một ngôi sao nổi tiếng, có tiếng trong giới giải trí.
Thêm vào đó, khi đó Vương Dĩ Dân cực kỳ bất ổn về tinh thần, dễ dàng lớn tiếng với các nhân viên cảnh sát, ép buộc yêu cầu sắp xếp người bảo vệ 24/7 cho mình.
Vậy nên vụ này gần như sắp bị kết luận là chứng hoang tưởng.
Ngay lúc đó, Tần Hướng Uyên tỏ ra khá hứng thú với vụ án này.
Viên cảnh sát phụ trách không chút do dự chuyển ngay “cục than nóng” này cho ông.
Sư phụ tôi vừa ngân nga bài hát vừa lững thững rời đi, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khinh miệt của người khác.
Trước khi ra ngoài, tôi nghe thấy có người bàn tán:
“‘Thám tử hai câu rưỡi’ lại đi phá án rồi kìa.”
“Đừng để ý đến ông ta, thật sự nghĩ mình vẫn còn là huyền thoại của sở cảnh sát sao?!”
“Vụ án rõ ràng như vậy, còn điều tra cái gì nữa chứ!”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, giám đốc đang che chở cho ông ta mà…”
2
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, sư phụ đã kết thúc cuộc trò chuyện với Vương Dĩ Dân, khẽ huých vào tôi:
“Không cảm ơn Vương đại sư à? Người ta còn tặng cho chúng ta hai vé xem múa rối, lại còn ghế VIP nữa!”
Tôi tỉnh lại, nhìn sư phụ lắc lắc hai tấm vé với vẻ mặt đắc ý, không nhịn được phải rít qua kẽ răng:
“Thầy thế này là nhận hối lộ đấy à?!”
Sư phụ thản nhiên trả lời:
“Hừm… sao lại nói vậy? Đây gọi là thông qua khảo sát thực địa, tìm hiểu sâu vụ án.”
Được, thầy nói sao thì là vậy.
Thấy sư phụ đã thân thiết với Vương Dĩ Dân, cả hai còn khoác vai nhau bước ra ngoài, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc rồi theo sau.
Ngay lúc đó, sư phụ vỗ trán một cái:
“Ôi, đầu óc thầy thật là… không ghi lại gì thì không được đâu!”
“Nhanh lên! Đồng Đồng, hỏi mấy câu bất kỳ để ghi biên bản vào.”
Tôi hít một hơi thật sâu, không mấy vui vẻ đáp lại:
“Thầy tự hỏi đi!”
Sư phụ nhăn nhó cả buổi, cuối cùng từ mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu cũng cố kéo ra được một câu hỏi tử tế:
“Anh bạn, đám bạn gái xinh đẹp của cậu bắt đầu thay phiên nhau từ khi nào vậy?”
“Để tôi nghĩ xem… Chắc là khoảng giữa tháng Bảy.”
Sư phụ “ừm” một tiếng, nhướng mày:
“Giữa tháng Bảy… Vậy mà đến tháng Chín mới đến báo án…”
“Anh bạn, không chỉ gan lớn mà còn khá thảnh thơi đấy ha ha ha…”
Nói rồi, sư phụ không quan tâm gì mà khoác vai anh ta bước ra ngoài.
3
Vương Dĩ Dân vừa đi, tôi liền sốt ruột chạy vào văn phòng của sư phụ:
“Sư phụ! Thầy có phát hiện ra điều gì không?”
Sư phụ đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài như đang thẫn thờ:
“Ừ, có phát hiện…”
Tôi lập tức phấn chấn:
“Phát hiện ra gì? Thầy nói đi chứ!”
“Phát hiện… đúng là mỹ nhân!”
Tôi: ???
You cannot copy content of this page
Bình luận