Khi Tình Yêu Sâu Đậm

Chương 5: 

Chương trước

Chương sau

 

Nụ cười trên môi tôi tự nhiên lan rộng, đó là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

 

Bao ngày qua, bất cứ ai nghe tin tôi muốn ly hôn đều lắc đầu nói tôi ngốc nghếch.

 

Họ luôn có những lý lẽ, cố gắng thuyết phục tôi giữ lại cuộc hôn nhân đổ vỡ này, giữ vững vị trí Phó phu nhân.

 

Họ khuyên tôi rằng, chẳng qua Phó Trì chỉ nuôi một người tình nhỏ, đâu phải là không yêu tôi.

 

Họ nói, đàn ông đều như vậy, trên đời này làm gì có ai không lăng nhăng, chỉ cần anh ta vẫn chịu về nhà là được rồi.

 

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hai chữ “chúc mừng”. 

 

Tôi nâng ly, vui vẻ chạm nhẹ vào ly của Lê Viễn.

 

“Lê Viễn, cậu nói gì với vợ tôi thế? Vui vẻ như vậy.” 

 

Cùng với giọng nói đó là một bàn tay lớn đặt lên eo tôi.

 

Cơ thể tôi cứng đờ trong chốc lát, tay cầm ly rượu cũng có phần run rẩy.

 

Phó Trì nửa ôm tôi vào lòng, dáng vẻ thân mật. 

 

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen thẳm, không cảm xúc của anh.

 

“Lâu rồi không gặp, A Trì.” 

 

Lê Viễn nhìn tôi một cái, lịch sự, xa cách, đưa tay ra với Phó Trì.

 

Ánh mắt của Phó Trì dời khỏi tôi, lười biếng nhìn về phía Lê Viễn, khóe môi khẽ nhếch: 

 

“Quả thật lâu rồi không gặp, tôi sẽ để người khác tiếp đón cậu cẩn thận. Tôi và Mạn Mạn còn có chuyện cần làm, hẹn hôm khác gặp lại nhé.”

 

Nghe đến đây, tôi liếc nhìn Phó Trì, thấy đường viền hàm của anh căng chặt, không biết anh đang nghĩ gì.

 

Chẳng còn gì để nói với Phó Trì, tôi gật đầu chào Lê Viễn rồi rời đi trước.

 

Tôi không hề biết rằng, sau lưng tôi, Lê Viễn đã gọi Phó Trì lại.

 

Anh ta hỏi Phó Trì: 

 

“Ngày trước cậu nâng niu cô ấy như báu vật, tôi tưởng rằng cậu sẽ mãi mãi đối tốt với cô ấy chứ.”

 

Phó Trì đứng yên đó, gương mặt lạnh băng, ánh mắt nhìn Lê Viễn bừng bừng lửa giận, như thể muốn nuốt chửng người đối diện. 

 

Sau một lúc, anh bỗng nhiên cười nhạt, thờ ơ nói: 

 

“Liên quan gì đến cậu?”

 

Phó Trì cũng không hiểu mình sợ điều gì, thời đại học anh biết rõ Lê Viễn không thích kiểu người như Hứa Mạn.

 

Anh không đợi Lê Viễn đáp lại, lạnh lùng buông một câu: 

 

“Lê Viễn, tránh xa Hứa Mạn ra.”

 

 

Sau buổi dạ tiệc đêm đó, dường như Phó Trì lại biến mất.

 

Tôi không ngờ lần gặp lại Phó Trì sẽ là trong một tình cảnh như thế.

 

Vào 5 giờ chiều ngày 12 tháng 9, tại tòa nhà thương mại Bách Hoa xảy ra vụ bắt cóc con tin. 

 

Thật không may, tôi bị tên tội phạm dùng dao dí vào cổ, trở thành con tin.

 

Hiện trường trở nên hỗn loạn, người thì chạy thoát thân, người thì báo cảnh sát, nhưng không ai là ngoại lệ, tất cả đều chạy ra ngoài.

 

Tuy nhiên, tôi không thể hoảng loạn theo họ. 

 

Tôi dùng hết sức giữ cho cơ thể run rẩy của mình đứng vững, nhưng không thể ngăn được nỗi sợ hãi đang xâm chiếm.

 

Tên tội phạm hét lên điên cuồng:

 

“Đừng tiến lại đây, nếu không tôi giết cô ta!”

 

“Gọi cảnh sát đến, bảo cảnh sát đến nói chuyện với tôi!”

 

Người đến sớm hơn cảnh sát là Phó Trì.

 

Anh như vừa điên cuồng chạy từ bên ngoài vào, mái tóc đen rối bù, gương mặt trắng bệch khi nhìn thấy tôi.

 

Phó Trì bước vài bước về phía trước, khiến tên tội phạm nổi giận: 

 

“Đừng tiến lại đây!”

 

Anh dừng bước, cố gắng kiềm chế sự lo lắng, giọng điệu điềm tĩnh nói: 

 

“Tôi không tiến lại, anh cần tiền phải không? Thả cô ấy ra, bao nhiêu tôi cũng cho, cảnh sát sẽ không truy cứu anh, tôi có thể đảm bảo cho anh.”

 

Tên tội phạm gào lên: 

 

“Tôi không cần tiền, tôi cần công bằng, tôi muốn cảnh sát đến nói chuyện với tôi!”

 

Phó Trì đặt hết đồ trên người xuống đất, giơ điện thoại lên cho anh ta xem: 

 

“Thế này đi, tôi đổi chỗ cho cô ấy. Tôi là chủ tịch tập đoàn Phó Thị, anh bắt tôi sẽ có giá trị hơn, tôi có thể giúp anh nói chuyện với cảnh sát.”

 

Tôi mở to mắt nhìn anh, khó khăn nói: 

 

“Đừng lại gần, trên người anh ta… có… bom.”

 

Phó Trì vẫn đang cố gắng thuyết phục. 

 

Anh luôn có khả năng thuyết phục người khác, thêm vào đó, tên tội phạm đang trong trạng thái kích động nên đã nghe lời anh, thực sự đổi con tin.

 

Khi anh tiến lại gần, tên tội phạm rút từ người ra một con dao khác, đâm mạnh vào cánh tay anh để vô hiệu hóa sự phản kháng, sau đó dí dao vào cổ anh, đẩy mạnh tôi ra xa.

 

Phó Trì nhìn tôi sâu sắc, rồi cúi người theo sự chỉ huy của tên tội phạm, khàn giọng nói: 

 

“Chạy ra ngoài, đừng quay lại.”

 

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, tôi nắm chặt tay họ, quay đầu nhìn Phó Trì, khẩn cầu họ cứu anh.

 

Họ kiên quyết đưa tôi ra ngoài, tôi ngồi thụp xuống đất, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

 

Cho đến khi tôi không thể gắng gượng nổi, quỳ xuống, cánh cửa lớn mới được mở từ bên trong.

 

Không có vụ nổ như dự đoán, cũng không có Phó Trì lạnh lẽo không còn sự sống.

 

Tôi bám vào bậc thềm, gương mặt đẫm nước mắt, nhìn Phó Trì từ bên trong bước ra, một tay ôm lấy cánh tay bị thương.

 

Anh bước đến, nhấc bổng tôi từ dưới đất lên ôm vào lòng.

 

Tôi vùi đầu vào ngực anh, khóc không ngừng, lòng hoảng loạn. 

 

Tôi gọi anh: 

 

“Phó Trì…”

 

“Ừ, anh đây.” 

 

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại.

 

Tôi gần như vừa khóc vừa hỏi:

 

“Anh không sợ chết, tại sao, tại sao…”

 

Tôi không nói tiếp nữa, và Phó Trì cũng im lặng, không hỏi thêm.

 

Bởi vì chúng tôi đều biết, câu hỏi chưa thốt ra đó là…

 

Anh không sợ chết, tại sao lại không đủ can đảm để yêu một người cả đời?

 

Phó Trì, yêu một người cả đời, thật sự khó đến vậy sao?

 

Sau một khoảng im lặng dài, Phó Trì run rẩy ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói khẽ khàng cầu xin: 

 

“Mạn Mạn, sau này chúng ta hãy sống tốt cùng nhau, anh xin em.”

 

 

Khi sự việc đó trở thành tin tức nóng trên báo chí xã hội, Phó Trì đã ra nước ngoài công tác.

 

Trước ngày đến bệnh viện sản khoa, tôi ngồi trong phòng ngủ rất lâu, từ khi chim hót rộn rã đến lúc mặt trời lặn xuống phía tây.

 

Dù có cứng rắn đến đâu, tôi cũng không thể không tưởng tượng về đứa trẻ này, liệu nó sẽ nghịch ngợm hay ngoan ngoãn.

 

Tôi đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, nước mắt rơi xuống, thì thầm lời xin lỗi.

 

Xin lỗi vì đã gặp con trong hoàn cảnh không phù hợp này.

 

Xin lỗi vì không thể để con đến với thế giới này.

 

Thế nhưng, ở bệnh viện, tôi đã gặp Triệu Tư Tư.

 

Lúc đó, tôi mới biết rằng thời gian qua, trên mạng lan truyền rất nhiều thông tin bất lợi về cô ta, sự nghiệp diễn xuất gần như bị hủy hoại.

 

Là một nạn nhân của cô ta, thật lòng tôi thấy điều này cũng đáng mừng, nhưng tôi cũng không muốn phí sức chế nhạo cô ta.

 

Khi tôi quay người định bước vào phòng khám, Triệu Tư Tư đột nhiên nhìn thấy tôi và lao tới.

 

Tôi chưa kịp lùi lại, thì người vệ sĩ đi theo bên cạnh đã nhanh chóng khống chế cô ta.

 

Triệu Tư Tư căm phẫn nhìn tôi, hét lớn:

 

“Là cô xúi giục Phó Trì bỏ con của tôi, đúng không! Hứa Mạn, đồ đàn bà đê tiện!”

 

Tôi mở miệng, khó tin nhìn cô ta, nhất thời, cổ họng tôi nghẹn lại.

 

Triệu Tư Tư vùng vẫy, ánh mắt từ tàn ác chuyển sang đỏ hoe: 

 

“Cô đã định ly hôn với anh ấy rồi, cô đi rồi, ai làm Phó phu nhân mà không được? Tôi đã theo anh ấy nhiều năm như vậy.”

 

Hết Chương 5: .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page