Khi Tình Yêu Sâu Đậm

Chương 2: 

Chương trước

Chương sau

 

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, xé toạc mọi vỏ bọc: 

 

“Biết rõ người khác có vợ mà vẫn chen vào, không thấy nhục lại còn lấy làm vinh.”

 

“Tôi và Phó Trì là vợ chồng, giữa chúng tôi, dù là sống hay chết, hợp hay ly, dù tôi có tiêu phí cả đời với anh ấy, cũng không đến lượt một kẻ thứ ba như cô lên tiếng.”

 

“Cô cô lấy tư cách gì đứng ở đây ngạo mạn muốn tôi rút lui vậy?”

 

Cô ta như bị tôi dọa sợ, lùi lại một bước, đưa tay đặt lên bụng mình, cao giọng nói: 

 

“Chỉ bằng việc tôi đang mang thai con của anh ấy!”

 

Ánh mắt tôi vô thức di chuyển xuống bụng cô ta. 

 

Lúc này, giọng của Triệu Tư Tư như xoáy sâu vào não tôi, đau đớn đến tận tâm can.

 

Mang thai? Con cái… Tôi thấy choáng váng, cả thế giới như đang đảo lộn.

 

Thấy tôi sững sờ, cô ta nhướn mày, vội vàng nói: 

 

“Các người đã kết hôn bao nhiêu năm mà không có lấy một đứa con. Đứa con trong bụng tôi là đứa đầu tiên của anh ấy. Cô đoán xem, anh ấy có vì đứa con này mà cưới tôi không?”

 

Tôi đột nhiên bật cười, bỗng chốc thấy mọi thứ trước mắt thật vô nghĩa, cả cơ thể như bị rút hết sức, tay chân mềm nhũn.

 

Lúc này, Quý Đông Dương bên cạnh đưa tay đỡ tôi.

 

“Không sao chứ?”

 

Tôi cười với anh ta: 

 

“Anh có nghe thấy không? Đứa con… đầu tiên của Phó Trì.”

 

Quý Đông Dương mím môi, không nói gì.

 

Đúng lúc đó, một loạt tiếng bước chân vang lên sau lưng Triệu Tư Tư.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn, là Phó Trì, người tôi đã lâu không gặp.

 

Khuôn mặt anh lạnh lùng, khoác trên người bộ vest thẳng tắp cùng chiếc áo khoác màu đen, gương mặt lịch sự và điển trai với đôi lông mày nhíu chặt.

 

Phó Trì nhìn tôi một cái, ánh mắt tối tăm rơi xuống bàn tay Quý Đông Dương đang đỡ tôi.

 

Triệu Tư Tư vui mừng gọi anh, nhưng ngay giây sau, khuôn mặt Phó Trì trở nên lạnh lẽo, tay anh không nương tình mà túm lấy tóc cô ta, nghiến giọng hỏi: 

 

“Ai cho phép cô đến trước mặt cô ấy, muốn chết phải không?”

 

Triệu Tư Tư thét lên, khóc lóc: 

 

“A Trì, em không cố ý, em, em đang mang thai con của anh. Con của anh mà anh không quan tâm chút nào sao?”

 

Phó Trì nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cười nhạt: 

 

“Cô chắc đó là con của tôi sao?” 

 

Anh thả tay ra rồi quát lớn: 

 

“Cút!”

 

Triệu Tư Tư ôm đầu, không dám nhìn anh thêm giây nào, lúng túng chạy ra ngoài.

 

Sau khi cô ta rời đi, hành lang trống vắng chỉ còn lại ba người chúng tôi, sự im lặng lan tràn.

 

Đột nhiên, Phó Trì nghiêng đầu, nhìn Quý Đông Dương: 

 

“Đông Dương, cậu thích Hứa Mạn à?”

 

Quý Đông Dương nghe vậy thì đỏ bừng mặt, lắp bắp: 

 

“Cậu, cậu nói linh tinh gì thế?”

 

Phó Trì chẳng bận tâm đến lời anh ta, đôi mắt đen láy khóa chặt tôi, nhưng lời lại hướng đến Quý Đông Dương: 

 

“Cậu có thích cũng vô ích, Hứa Mạn là vợ tôi, cả đời này cô ấy chỉ có thể ở bên tôi.”

 

Nói xong, Phó Trì thu lại ánh nhìn, quay lưng bước ra ngoài.

 

Tôi thấy Quý Đông Dương đuổi theo, nhỏ giọng trách mắng anh:

 

“Phó Trì, nếu cậu cứ như thế này, cậu thật không sợ Hứa Mạn sẽ ly hôn sao?”

 

Hai từ “ly hôn” dường như kích thích Phó Trì, bước chân anh khựng lại, một lúc lâu sau mới đáp: 

 

“Cô ấy không làm vậy đâu.”

 

Tôi nhìn tin nhắn Quý Đông Dương gửi trên điện thoại: Thằng khốn này, chỉ vì biết cô yêu cậu ta nên mới tự tin như vậy.

 

Quý Đông Dương là một tay chơi, ngoài kia ai cũng nói anh ta lăng nhăng, đến giờ vẫn chưa kết hôn, theo như anh ta nói, là vì không muốn bị trói buộc tự do.

 

Đến cả Quý Đông Dương cũng nghĩ anh là tên khốn.

 

Vậy nên, Phó Trì, sao anh có thể chắc chắn rằng tôi sẽ mãi yêu anh chứ?

 

Có lẽ khi còn trẻ, chẳng ai nghĩ rằng, tình cảm sâu đậm thuở ấy rồi cũng sẽ đi đến chỗ nhìn nhau đầy chán ghét, lời lẽ cay nghiệt.

 

Phó Trì năm mười bảy tuổi có rất nhiều thứ: Học vấn, gia thế, ngoại hình, tính cách tốt, là ngôi sao sáng nhất của trường Trung học Hoa An.

 

Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu tại sao trong đám đông ồn ào, tôi chỉ thấy ánh mắt của anh.

 

Mãi sau này tôi mới biết, khi vạn vật đều là anh, thì ánh nhìn chẳng thể dời đi chỗ khác.

 

Hứa Mạn của những năm ấy cũng rực rỡ, kiêu ngạo. Không ai tin rằng Phó Trì sẽ thích tôi.

 

Nhưng suốt những năm xuân thu và mùa hè rực rỡ đó, anh luôn kiên định đi sau lưng tôi.

 

Khi ấy, anh chẳng bao giờ né tránh, cũng chẳng sợ giáo viên gọi lên nói chuyện, cứ thế mà công khai tuyên bố.

 

“Tôi thích Hứa Mạn, chuyện này có liên quan gì đến cô ấy đâu. Cô muốn phạt thì cứ phạt tôi, cô ấy không biết gì cả.”

 

“Yêu sớm à? Không, không phải, tôi chỉ là đơn phương thôi, vẫn đang theo đuổi mà.”

 

Hồi đó, tôi vui sướng biết bao nhiêu, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ý cười, lén kéo vạt áo anh: 

 

“Phó Trì, anh kiềm chế một chút, học hành cho đàng hoàng.”

 

Phó Trì mặc áo khoác gió màu đen, dáng đứng lười biếng, anh cúi đầu nhìn tôi, tóc mái tự nhiên rủ xuống che nửa mắt dài, đuôi mắt hơi nhướn: 

 

“Không được đâu, Quý Đông Dương nói với anh là trong trường có một đống nam sinh để ý đến em, anh phải để họ biết khó mà lui.”

 

Anh kiêu ngạo đến nhường nào?

 

Tay đút túi, đứng trên bục giảng, hai ngón tay kẹp viên phấn, ung dung giải bài toán mà không ai giải được.

 

Vừa giải vừa giọng điệu lơ đễnh giảng giải cho các bạn: 

 

“Đặt xm cắt fc tại điểm e…”

 

Dứt lời, bên dưới vang lên tiếng xuýt xoa, trong tiếng hoan hô rộn rã, Phó Trì quay đầu nhìn tôi, ánh hoàng hôn từ ngoài cửa nghiêng nghiêng chiếu vào, khóe môi anh khẽ nhếch rất nhẹ.

 

Tôi nhấc cuốn sách lên, lặng lẽ che mặt mình, nhưng sau trang sách thơm mùi mực, đôi tai tôi đỏ ửng.

 

Khi ấy, gió xuân đầy dịu dàng, mang theo những tâm sự ngọt ngào vị mận của thiếu nữ, cũng thổi qua chiếc áo sơ mi trắng của chàng trai.

 

Chiếc đồng phục học sinh phấp phới trong gió của anh đã bao bọc cả một thời thanh xuân rực rỡ.

 

Khi đó, ai nấy đều ngưỡng mộ, nói chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau, đẹp đôi vô cùng, nhất định sẽ bên nhau dài lâu.

 

 

Năm thi đại học, chúng tôi cùng nhau đỗ vào một trường, nhưng chọn những ngành khác nhau.

 

Lần đầu tiên Phó Trì đợi tôi tan học, bạn cùng phòng Chu Trân phấn khích lắc tay tôi: 

 

“Hứa Mạn, trời ơi, bên ngoài có một anh chàng đẹp trai đang tìm cậu. Tớ đã hỏi thăm rồi, là Phó Trì của khoa Khoa học Máy tính đấy.”

 

Tôi nhìn ra ngoài qua cửa sổ, Phó Trì đứng dựa vào lan can, dáng người cao lớn, nổi bật giữa đám đông qua lại như hạc giữa bầy gà.

 

Tôi mỉm cười với anh, thầm nghĩ, Phó Trì à, em biết ngay là anh mà.

 

Khi đó, anh chiều chuộng tôi đến vô pháp vô thiên, ngày càng làm tôi trở nên kiêu kỳ. 

 

Nửa đêm tôi muốn ăn gì, là sáng sớm hôm sau, chắc chắn anh mang đồ ăn còn nóng hổi, chờ tôi dưới ký túc xá.

 

Thời đại học, chúng tôi giống như hàng ngàn cặp đôi khác, nồng nàn và gắn bó.

 

Khi nụ hôn của anh sắp chạm xuống, tôi cũng sẽ bực bội hét lên: 

 

“Anh cứ tìm em suốt, em không thể ôn bài tử tế. Nếu em rớt môn cuối kỳ, anh đừng mong gặp em nữa.”

 

Phó Trì cười khẽ:

 

“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của anh. Hay là chúng ta cùng đi thư viện, em làm bài của em, anh không nói gì được không?”

 

Khi đó Chu Trân hay nói chúng tôi vừa trẻ con vừa làm người khác ghen tị đến phát bực.

 

Hết Chương 2: .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page