Khi Tình Yêu Sâu Đậm

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

 

Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi mang thai, Phó Trì vui mừng đến rơi nước mắt.

 

Ai ai cũng nói số tôi may mắn, lấy được một người như Phó Trì, một người giàu có mới nổi.

 

Nhưng không ai nhắc đến việc anh nuôi một nữ minh tinh bên ngoài.

 

Dường như mọi người đều quên rằng tôi cũng từng là cô gái mà anh đỏ mặt tỏ tình năm mười bảy tuổi.

 

Bạn bè của anh khuyên nhủ sau lưng: 

 

“Cậu sống như thế này, không sợ Hứa Mạn sẽ ly hôn sao?”

 

Phó Trì tự tin, cười lười biếng: 

 

“Cô ấy không làm vậy đâu.”

 

Sau này, tôi không cãi vã, lặng lẽ phá bỏ đứa con.

 

Tin tức lan ra, Phó Trì bay từ London trở về ngay trong đêm.

 

1

 

“Thai được sáu tuần rồi, có giữ lại không?”

 

Bác sĩ hỏi theo quy trình thường lệ, rồi cúi đầu nhìn tờ giấy, chờ đợi câu trả lời của tôi.

 

Tôi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng phẳng lì, toàn thân không khỏi run rẩy.

 

Tôi không thể trả lời ngay lập tức mà đưa tay lấy chiếc túi bên cạnh, cảm ơn bác sĩ rồi bước ra ngoài.

 

Món quà của số phận, nếu đến đúng lúc thì là phúc lành.

 

Nhưng nếu không đúng lúc, nó sẽ trở thành gánh nặng.

 

Sự xuất hiện của đứa trẻ này như một vết rạn nứt thời gian, làm tan vỡ tình yêu và hận thù mười hai năm qua, cùng cơn gió lạnh lẽo quét qua đánh gục tôi.

 

Đã có lúc, đứa con mà Phó Trì từng mong chờ nay lại trở thành gánh nặng.

 

Khi đó, tuổi còn trẻ và tóc còn xanh, không ai đo lường được quãng đời còn lại dài bao nhiêu.

 

Chỉ có Phó Trì, chàng trai mười tám tuổi lưng thẳng tắp, lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ.

 

Tôi ngẩng đầu hỏi anh:

 

“Anh đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”

 

Anh cúi đầu, hàng mi dày khẽ rung: 

 

“Nghĩ về ước mơ của anh.”

 

“Ước mơ gì?”

 

Anh hét lên một cách phóng đại: 

 

“Hứa Mạn, cả đời anh chỉ có một ước mơ, mà em lại không nhớ.”

 

“Làm gì có chuyện cả đời chỉ có một ước mơ chứ, anh đừng lừa em.”

 

Ước mơ duy nhất của Phó Trì khi anh mười tám tuổi, mà đến năm hai mươi hai tuổi tôi mới biết.

 

Trong căn nhà thuê tồi tàn đầy gió lạnh, trước chiếc bánh sinh nhật đơn sơ, rẻ tiền, anh nhẹ nhàng nói: 

 

“Hứa Mạn và Phó Trì sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn.”

 

“Hứa Mạn, sau này chúng ta sinh một đứa con gái nhé, tốt nhất là giống em, đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn, sẽ vẫy đôi tay mũm mĩm gọi anh là ba…”

 

Con cháu… đầy đàn. 

 

Tôi nắm chặt tờ kết quả kiểm tra, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

Tôi vô thức cầm điện thoại lên, gọi cho Phó Trì.

 

Từ sau cuộc cãi vã bốn năm trước, đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi cho anh.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, điện thoại chỉ kêu hai tiếng rồi bị ngắt.

 

Tôi sững sờ, ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.

 

Đúng lúc đó, ứng dụng trên điện thoại đẩy một tin tức, tiêu đề giật gân nổi bật: 

 

“Triệu Tư Tư xuất hiện tại khu biệt thự cùng bạn trai nhà giàu, cả hai thân mật không rời.”

 

Tôi cố nén nỗi khó chịu trong lòng, tay run rẩy nhấn vào xem.

 

Triệu Tư Tư không dám công khai đăng thông tin về Phó Trì trên các nền tảng xã hội, thỉnh thoảng chỉ có một hai bức ảnh ám chỉ bóng dáng của anh. 

 

Truyền thông càng không dám đăng ảnh chính diện của Phó Trì. 

 

Trong bức ảnh này, khuôn mặt của Triệu Tư Tư hiện rõ ràng, còn người đàn ông chỉ lộ một phần bóng lưng.

 

Không ai hiểu Phó Trì hơn tôi, huống chi là bàn tay trong bức ảnh, trên ngón áp út vẫn đeo một chiếc nhẫn.

 

So với những bộ trang phục đắt tiền trên người anh, chiếc nhẫn đó trông bình dị, rẻ tiền đến không đáng chú ý.

 

Nhưng chính chiếc nhẫn tầm thường ấy lại là món đồ mà tôi đã phải tiết kiệm chi tiêu suốt nửa năm đầu đi làm để mua.

 

Đến khi chúng tôi kết hôn, lúc đó Phó Trì đã là một người sở hữu khối tài sản hàng tỷ, nắm trong tay nhiều công ty niêm yết, chúng tôi vẫn dùng cặp nhẫn đó để thề ước.

 

“Ngài Phó Trì, ngài có đồng ý lấy Hứa Mạn làm vợ, dù giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, luôn trung thành với cô ấy, yêu thương nhau đến khi rời xa thế gian này không?”

 

“Tôi đồng ý.”

 

 

Ngồi trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo ngoài phòng khám, tôi khẽ cười đầy chua chát, nhưng không thể ngăn được nỗi đau xót tràn ngập trong lòng.

 

Buồn cười thay, vừa rồi tôi còn vì đứa trẻ ngoài ý muốn này mà có một thoáng phân vân.

 

Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Phó Trì: 

 

“Có thời gian về nhà một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

 

Điều bất ngờ là, ngay giây sau đó, anh đã trả lời: 

 

“Dạo này bận, có việc thì liên hệ với thư ký trước.”

 

 

Những năm qua, công việc kinh doanh của Phó Trì ngày càng phát triển, tài sản thuộc quyền sở hữu nhiều không đếm xuể.

 

Chúng tôi từng sống ở tầng hầm, từng sống trong căn nhà thuê 800 tệ một tháng ở Khu Cẩm Tú Viên, và giờ đang ở biệt thự trị giá hàng tỷ.

 

Sau ngày hôm đó, tôi chưa kịp chờ Phó Trì về thì lại gặp một người khác.

 

Đó là một buổi tiệc nhỏ mang tính chất riêng tư, có mặt vài người bạn của Phó Trì. 

 

Tôi không rõ vì sao Triệu Tư Tư lại vào được phòng trong.

 

Cô ta chặn tôi lại trong hành lang, khi thấy tôi thì thoáng sững sờ, rồi nhếch miệng cười: 

 

“Quả nhiên đàn ông đều tệ bạc, hoa trong nhà có đẹp mấy cũng không chịu nổi mà phải ra ngoài ăn bẩn…”

 

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp tôi, nhưng tôi thì không phải lần đầu thấy cô ta. 

 

Cô ta là minh tinh nổi tiếng, hình ảnh của cô ta xuất hiện khắp các góc phố.

 

Tôi chưa kịp mở miệng thì từ phía sau vang lên một giọng nói, đầy chế giễu: 

 

“Cô cũng khá tự biết thân biết phận đấy, cũng biết mình là thứ bẩn bên ngoài.”

 

Câu nói vừa dứt, rõ ràng mặt Triệu Tư Tư lộ vẻ khó chịu và nhận ra mình lỡ lời.

 

Tôi quay đầu nhìn, người nói là Quý Đông Dương, bạn thân từ nhỏ của Phó Trì, hiện là đối tác làm ăn của anh.

 

Tôi mỉm cười với anh ta, tỏ ý chào hỏi.

 

Đây không phải lần đầu Triệu Tư Tư khiêu khích, hai năm trước, cô ta từng gọi một cuộc điện thoại.

 

Khi điện thoại được kết nối, cô ta vui mừng hỏi: 

 

“A Trì, anh sẽ ly hôn với vợ rồi cưới em chứ?”

 

Tôi nghĩ rằng đó là cách cô ta muốn thị uy.

 

Đầu dây bên kia, vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng Phó Trì, lạnh lùng đầy khó chịu: 

 

“Triệu Tư Tư, nếu cô còn làm chuyện đáng khinh này nữa thì cút khỏi chỗ tôi ngay.”

 

“Alô, A Trì, anh…”

 

Điện thoại bị cúp gấp, tôi đặt điện thoại xuống, sững sờ rất lâu.

 

Hai năm trước, cô ta chỉ dám giở trò sau lưng, lần này lại ngang nhiên đến khiêu khích, trừ khi Phó Trì đã cho cô ta lời hứa nào đó mà có tự tin thì tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác.

 

Nhưng dù thế nào, tôi cũng không thèm đôi co với cô ta, tôi quay lưng định rời đi.

 

Cô ta chặn tôi lại, nhướn mày nói: 

 

“Hứa Mạn, cô và A Trì đã giằng co nhiều năm như vậy, sớm đã không còn tình cảm rồi. Cuối cùng chỉ kéo dài thành một cặp oan gia cũng chẳng đẹp đẽ gì.”

 

“Tại sao không buông tay sớm, thành toàn cho những người yêu nhau chứ?”

 

Tôi cười mỉa một cái, nhấn mạnh từng chữ: 

 

“Người yêu nhau ư?”

 

Cô ta khoanh tay, kiêu ngạo tự mãn: 

 

“Đúng, tôi và A Trì thật lòng yêu nhau. Trong tình cảm, người không được yêu nên chủ động rút lui. Vậy nên, người phải rời đi là cô, Hứa Mạn.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page