Chương 1:
10/01/2025
Chương 2:
10/01/2025
Chương 3:
10/01/2025
Chương 4:
10/01/2025
Chương 5:
10/01/2025
Chương 6:
10/01/2025
Chương 7:
10/01/2025
Chương 8:
10/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
1.
Tôi là một NPC trong trò chơi kinh dị, thẻ thân phận là: Succubus.
Succubus thuộc loại “Ma vật”, khác với các boss trong trò chơi kinh dị, là nhân vật hỗ trợ người chơi (trợ ma).
Tuy nhiên, thẻ Succubus của tôi ở giai đoạn đầu chỉ là một thẻ hoàn toàn vô dụng, ngoài nhan sắc thì chẳng có gì đáng nói.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một phó bản, người chơi ghép cặp cùng cũng là một người mới.
Chủ nhân của tôi trông rất đẹp trai, nhưng tính cách lại khá lạnh lùng.
Ngay khi ván chơi bắt đầu, ánh mắt đã sáng lên khi nhìn thấy tôi.
Nhưng sau khi tôi nói rằng mình là một Succubus, hắn lại tỏ vẻ chán ghét, sau đó gần như phớt lờ tôi suốt cả quá trình.
Tôi chậm rãi tiến đến góc nơi Kỳ Nguyên đang đứng và nói: “Chủ nhân, đây là lọ hồi máu tôi lấy được từ phòng y tế…”
Phòng y tế đó có một nữ y tá ma canh giữ, cô ta có cánh tay to lớn và một ống ti.ê.m kinh khủng.
Theo lẽ thường, tôi yếu ớt như vậy, không nên lại gần.
Nhưng Kỳ Nguyên vừa bị tấn công và bị thương, cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn.
Khi bước vào, tôi đã giấu đi chiếc đuôi bị thương vì né tránh không kịp, cũng kéo cao váy lên để che vết thương trên chân.
Kỳ Nguyên không để ý đến những chi tiết đó, tiện tay nhận lấy lọ thuốc.
Vết thương ở bụng rất sâu, khi tháo băng ra, biểu cảm của hắn đau đớn, nghiến chặt quai hàm để chịu đựng.
Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, tôi không kìm được mà đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
“Đau lắm phải không? Xin lỗi, chủ nhân, là do tôi không bảo vệ được anh…”
Nhưng tay lại bị hất ra một tiếng “bốp.”
Kỳ Nguyên nhìn tôi với vẻ mặt đầy chán ghét: “Đừng chạm vào tôi!”
2.
Động tác của hắn rất mạnh, gần như va vào bức tường phía sau, rõ ràng là tránh né tôi như tránh tà.
Tay bị hất đau, lơ lửng giữa không trung.
Ngừng lại một chút, tôi khẽ nói: “Chủ nhân, tôi chỉ muốn giúp anh lau mồ hôi thôi…”
“Cô nghĩ mánh khóe của mình hiệu quả lắm sao?”
Lời nói bị cắt ngang, Kỳ Nguyên vừa ôm lấy vết thương vừa ngẩng đầu, nhìn tôi với ánh mắt đầy căm ghét.
“Tôi đã nói tôi không cần sự giúp đỡ của cô, là cô tự mình hết lần này đến lần khác cố tình làm tôi thấy phiền!”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì một cô gái khác nhảy chân sáo vào phòng.
“Ahhh, chủ nhân, anh xem em tìm được gì này? Là một ít bánh quy sô-cô-la đáng yêu~”
Rõ ràng Kỳ Nguyên cần thuốc hồi m.á.u chứ không phải bánh quy, nhưng khi nhìn thấy người tới, sắc mặt của hắn so với khi nhìn tôi đã dịu đi không ít.
Hắn cố gắng nhếch môi, nở một nụ cười lạnh nhạt: “Viện Viện, nguy hiểm như vậy mà em còn chạy vào bếp, vất vả cho em rồi.”
Viện Viện có khuôn mặt tinh xảo tựa như búp bê, nhìn tôi một cái rồi khoác tay Kỳ Nguyên, làm nũng với hắn: “Nhưng chủ nhân, tại sao anh vẫn chưa hủy khế ước với cô ta? Lúc triệu hồi em ra, anh đã nói sẽ lập khế ước với em mà!”
… Hủy khế ước?
Tôi sững người, bất an vẫy nhẹ chiếc đuôi đau nhức của mình.
Succubus chúng tôi đều biết, bị hủy khế ước là một nỗi sỉ nhục lớn.
Sẽ bị cười nhạo rất lâu, thậm chí còn bị ghi lại trong hồ sơ, khiến những người chơi sau này không dám chọn tôi làm đồng hành.
Tôi cúi đầu, dùng giọng van xin nói với Kỳ Nguyên: “Có thể đừng hủy khế ước không? Cho tôi thêm một cơ hội nữa đi?”
“Có phải vừa rồi tôi đến phòng y tế quá chậm quá? Lần sau tôi nhất định sẽ cố gắng nhanh hơn!”
Những lời này không lay động được Kỳ Nguyên, khóe môi lạnh dần.
“Vừa rồi trong phòng y tế là một con quỷ nam đúng không? Vì là quỷ nam nên cô mới có thể lấy thuốc về.”
Hắn khẽ cười khẩy, đưa tay bóp lấy má tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ dần của mình.
“Kỹ năng mê hoặc của cô không chỉ dùng trên người tôi mà còn có thể tùy ý dùng trên kẻ khác… Cô thật sự rất tùy tiện. Không chừng còn ngủ với con quỷ đó nữa chứ? Chẳng biết xấu hổ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận