Khế Ước Thú Nhân

Chương 9

Chương trước

Chương sau

Tôi cuối thở phào nhẹ nhõm. 

 

Nhưng Chu Dã dường như bận rộn hơn, mỗi ngày anh ấy chỉ về nhà sau nửa đêm. 

 

Điều bất thường là anh ấy dường như rất ngại việc tôi chạm vào mình. 

 

Khi anh ấy lại một lần nữa nhắn tin cho tôi rằng anh ấy sẽ không về nhà tối nay, tôi quyết định đi tìm anh.

 

Nhờ vào khế ước, tôi dường như cũng có thể ngửi thấy mùi của anh ấy trong một khoảng cách nào đó. 

 

Không xa lắm từ ngôi mộ lần trước, là nơi tập trung của những người sói. 

 

Em trai Chu Dã, Chu Tùy, sống ở đó. 

 

Tôi ngửi thấy hai mùi hương quen thuộc từ anh ấy, một là của Chu Dã, mùi còn lại là của bạn thân Nặc Nặc của tôi. 

 

Nhưng bạn thân tôi không thể nào biết Chu Tùy, tôi chỉ nghĩ rằng mình chưa thành thạo nên không để ý nhiều.

 

Khi mở cửa thấy tôi, Chu Tùy tỏ vẻ rất ngạc nhiên. 

 

“Chị dâu, sao chị lại đến đây vào lúc này vậy?” 

 

Từ lời nói của anh ta, tôi nhanh chóng rút ra hai thông tin.

 

Anh ta biết tôi sẽ đến và tôi đến vào một thời điểm không thích hợp.

 

Tôi lấy ra món tráng miệng đã chuẩn bị sẵn.

 

“Do Chu Dã làm đó, chị định tiện đường đem cho em một ít.” 

 

“Ha, những ngày này anh trai em đều không ra khỏi phòng, làm sao có thời gian để làm cái này.” 

 

Sau khi nói xong, Chu Tùy vội vàng bịt miệng lại.

 

Nhưng đã muộn rồi. 

 

Chu Dã bị Chu Tùy nhốt trong một căn phòng bốn bề là tôn, tiến lại gần cửa, tôi còn nghe thấy tiếng đập tường và tiếng nức nở bên trong.

 

Tôi và Chu Tùy lập tức trở mặt. 

 

“Tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy?” 

 

Tôi lục tìm khóa cửa và chìa khóa, trong lúc đó đôi tay tôi không ngừng run rẩy, cảm giác trong ngực như nuốt phải lưỡi dao, đau đớn tột cùng.

 

“Chu Dã. Anh đừng sợ. Em đến cứu anh rồi.”

 

Khi khóa cửa được mở, Chu Dã xuất hiện trước mắt tôi.

 

Chỉ hai ngày không gặp, Chu Dã trông như đã trải qua một tháng không ngủ, đôi mắt đỏ ngầu. 

 

Cánh tay lộ rõ những gân xanh nổi lên, các mạch máu như sắp vỡ ra bất cứ lúc nào. 

 

Trông anh còn đáng thương hơn cả lần đầu tiên tôi thấy anh trên sàn đấu.

 

Khi nhìn tôi, ánh mắt Chu Dã thất thần, như thể anh không nhận ra tôi là ai. 

 

Tôi lặp đi lặp lại gọi anh. 

 

“Chu Dã. Chu Dã, anh tỉnh lại đi.” 

 

Anh như không nghe thấy gì cả.

 

Tôi khóc hỏi Chu Tùy rốt cuộc anh ấy bị làm sao. 

 

Chu Tùy chỉ nói ba từ.

 

“Kỳ phát d/ụ/c.” 

 

Hóa ra trước khi tìm thấy bạn đời, những người sói sẽ trải qua kỳ phát d.ụ.c như vậy, tìm một căn phòng kín bốn bề để tự mình nhốt mình lại, khi tỉnh táo mới ra ngoài ăn uống.

 

Nhưng Chu Dã đã có tôi, tại sao anh vẫn phải khổ sở như vậy?

 

Bỗng nhiên tôi nhớ lại lời anh nói rằng anh không kiểm soát được bản thân trong kỳ phát d.ụ.c, sợ rằng tôi không chịu nổi.

 

Tôi muốn đưa Chu Dã về nhà, nhưng anh không chịu. 

 

Tôi đe dọa anh.

 

“Tốt thôi, nếu Chu Tùy không kiểm soát được anh và có chuyện gì xảy ra… Chu Dã, nếu anh bẩn thì em không cần anh nữa đâu.” 

 

Cuối cùng anh cũng ngoan ngoãn đi theo tôi.

 

Về đến nhà, tôi khóa trái cửa phòng, tay Chu Dã nắm chặt thành nắm đấm, như ngọn lửa sắp bùng cháy. 

 

Vừa mới tháo được một cúc áo, tôi đã bị anh ôm lên. 

 

Tôi cúi xuống cắn vào môi anh, Chu Dã cố gắng tránh né. 

 

“Chu Dã, đây là em. Người yêu của anh. Lạc Lạc.”

 

Sau khi giải phóng những d.ụ.c v.ọ.ng nguyên thủy như một lời nguyền bị phá vỡ, mọi thứ trở nên không thể kiểm soát được.

 

17

 

Ánh sáng sau rèm cửa sáng lên rồi lại tối, không biết đã qua bao lâu, Giang Yến trong trạng thái tức giận gọi điện đến. 

 

“Trì Lạc, hôm nay là đám cưới, cô đang ở đâu? Cô định vì một thú nhân hạ tiện mà chia tay với tôi sao?” 

 

Tôi mới nhớ ra, hôm nay thực sự là ngày tôi và Giang Yến dự định kết hôn.

 

Chỉ chần chừ trong một giây, người sói trên người tôi đã không vui, những nụ hôn nhẹ rơi vào tai, bàn tay đặt trên eo tôi càng mạnh thêm. 

 

Tôi không chịu được, giọng nói đứt quãng. 

 

“Sau khi anh ấy qua giai đoạn phát d.ụ.c, đám cưới của chúng ta… hủy bỏ.”

 

Lý do trước đây tôi không trả lời trực tiếp là vì ba tôi dùng di vật của mẹ tôi để đe dọa tôi.

 

Có một cuốn nhật ký rất quan trọng, ghi lại những lời mẹ tôi nói với tôi trong suốt những năm tháng ấy, bị ba tôi giấu đi, ông ta nói sẽ đưa lại cho tôi vào ngày cưới.

 

Sau khi đã no nê, tinh thần của Chu Dã dường như rất tốt, nghe tôi mô tả vài câu về dáng vẻ cuốn nhật ký thì anh lập tức lao ra ngoài, tôi cũng sửa soạn chỉnh tề đến địa điểm đám cưới mà Giang Yến chuẩn bị.

 

Nhưng không ngờ rằng Trình Dao đã đến trước tôi. 

 

Tại đám cưới nhà họ Giang, sự kiện cô dâu bỏ trốn đã leo lên hot search, nhiều phương tiện truyền thông tác nghiệp ngay tại cửa khách sạn. 

 

Trong đoạn video phát lại, Trình Dao mặc chiếc váy trắng, đâm một con dao nhọn vào tim Giang Yến. 

 

“Giang Yến, anh có thể không cưới tôi, nhưng không được làm nhục tôi. Thú nhân hận nhất là bị phản bội. Nếu anh sợ đau, thì máu trong tim anh sẽ do tôi tự tay lấy.”

 

Sau đó Giang Yến được đưa vào ICU.

 

Ông Giang rơi hai giọt nước mắt, đồng thời giới thiệu cho mọi người về con trai út của mình.

 

Đó là một đứa con ngoài giá thú, mẹ là thú nhân hồ ly, luôn được nuôi bên ngoài.

 

Tôi đã từng nhắc nhở Giang Yến về vấn đề kế nhiệm, nhưng anh ta khinh thường thú nhân, chưa bao giờ để mắt đến mẹ con họ.

 

Nhưng người hay thú nhân cũng đều là con người, ai cũng có hai chân, không ai cao quý hơn ai.

 

Con cáo nhỏ không phải dễ chọc, việc đầu tiên sau khi thừa kế nhà họ Giang là đốt nhà họ Trì.

Những đơn hàng bị Giang Yến trả lại đã trở thành giọt nước tràn ly cuối cùng đè nặng lên ba tôi, và tại cuộc họp hội đồng quản trị, ông ta bị bỏ phiếu loại bỏ, cuối cùng phải bán cổ phần để trả nợ.

 

Những thứ đó cuối cùng đều rơi vào tay tôi.

 

18

 

Chu Dã đã giúp tôi lấy lại cuốn sổ tay của mẹ, mở một trang, ghi lại kỷ niệm năm tôi mười tuổi, mẹ dẫn tôi đến làng trên núi để trải nghiệm cuộc sống.

 

Ngày đó, chúng tôi đến chợ, ngoài các gian hàng bán rau và hoa quả dại, còn có một ông lão bán chó.

 

Bộ lông trắng tinh của con chó nhỏ đã bị nhuộm thành màu xám, chân sau bị bẫy thú xé rách, máu chảy không ngừng.

 

“Không cứu được nữa, thôi thì hầm đi.” 

 

Tôi nghe người bán nói vậy.

 

Khi nhìn thấy ánh mắt tròn xoe ướt át trong lồng, trái tim tôi đã mềm đi.

 

Tôi đòi tiền mẹ mua con chó về, rồi tìm bác sĩ thú y khâu vết thương, nuôi nó gần nửa tháng.

 

Chu Dã hỏi tôi.

 

“Sau đó thì sao?”

 

Tôi nói.

 

“Nó đã chạy mất,em chỉ nghe nói về sói mắt trắng, lần đầu tiên thấy chó mắt trắng đấy.”

 

Chu Dã im lặng.

 

Sau một hồi lâu, anh ấy lại hỏi tôi: “Có lẽ, đó không phải là chó?”

 

“Tuyệt đối không thể.”

 

“Em đã tự tay tắm cho nó, toàn thân nó trắng tinh, thơm phức.”

 

Chu Dã đỏ bừng mặt.

 

“Em còn hôn nó nữa.”

 

Điều này tôi không nhớ.

 

Nhưng cũng có thể, có đứa trẻ nào không yêu vật nuôi chứ. 

 

– Hết – 

Hết Chương 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page