Khế Ước Thú Nhân

Chương 8

Chương trước

Chương sau

Đó là một cốt truyện rất máu chó, nhưng lại làm xáo trộn cả cuộc đời tôi.

 

Sau nhiều năm vấp ngã, khi tôi cuối cùng đã quyết tâm chạm vào tình yêu, người tôi gặp lại là Giang Yến.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi lén lập công ty của riêng mình, cạnh tranh đơn hàng với nhà họ Trì, bấy lâu nay tôi không còn dám mạo hiểm tìm kiếm cảm giác an toàn từ bất kỳ ai.

 

Nhưng lúc này, tôi cảm nhận được có điều gì đó khác biệt giữa mình và Chu Dã.

 

14

 

Ngày mừng thọ của ông Giang, nhà họ Giang tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, tôi cũng nhận được thiệp mời, tham dự với tư cách là chủ công ty.

 

Chu Dã nghe nói phải đến nhà họ Giang, thì thay bộ vest hiếm hoi, màu xám bạc, đường cong cơ thể gọn gàng đẹp đẽ, giống như có thể debut ngay lập tức.

 

Ba tôi cũng đến, ông ta mang theo chiếc mặt dây chuyền ngọc bích mà mẹ tôi để lại, nó và chiếc vòng tay tôi vừa làm vỡ là một bộ.

 

Trước đây ba tôi đã lừa tôi rằng đã làm mất mặt dây chuyền.

 

“Nếu mày kiên quyết từ chối hôn sự với Giang Yến, thì sau này đừng mong lấy được bất cứ thứ gì mẹ mày để lại.” 

 

“Lời đe dọa quen thuộc như thường lệ.”

 

Mặc dù tôi đã từ chức và không còn ở nhà họ Trì, nhưng tôi vẫn giữ cổ phần, và ba tôi không biết rằng tôi đã nhận được 40% cổ phần từ các cổ đông khác.

 

Hợp đồng đã ký xong, cộng với số cổ phần tôi có sẵn, vừa đủ nhiều hơn ông ta một chút.

 

Tôi sờ chiếc vòng xương ở cổ và hỏi Chu Dã. 

 

“Nếu em tháo nó ra thì sao nhỉ?” 

 

Anh ấy trả lời.

 

“Nó sẽ khiến em tức giận muốn đánh nhau, và khi đang đánh nhau thì lại muốn giết người.”

 

Tôi mím môi nhịn cười, điều này chính xác là những gì tôi cần. 

 

Tôi tháo chiếc vòng xương đưa cho Chu Dã.

 

“Ba, con có vài điều muốn nói riêng với ba.” 

 

Ba tôi tưởng rằng tôi sẽ nhượng bộ, ông lạnh lùng khinh thường một tiếng nhưng không di chuyển. 

 

“Con đã suy nghĩ, giữ cổ phiếu nhà họ Trì cũng chẳng ích gì, thà chuyển cho em trai. Những chuyện này vẫn tốt hơn là không để người ngoài biết, kẻo họ nói ba thiên vị.” 

 

Cuối cùng ông ta miễn cưỡng đi theo tôi ra ngoài.

 

Tránh xa camera giám sát của nhà họ Giang, tôi giật lấy chiếc mặt dây chuyền ngọc và để cho những oán hận bấy lâu nay trào ra. 

 

Theo lời Chu Dã dặn, khi đánh người phải tránh các điểm yếu chí mạng. 

 

Ba tôi gục xuống đất một hồi lâu không có phản ứng, tôi mới yên tâm rời đi khi xác nhận ông ta không ch.ế.t.

 

15

 

Tôi và Chu Dã vội vã đến phòng tiệc, Giang Yến đang đứng ở cửa đón khách. 

 

Khi thấy tôi, anh ta vươn tay ra đón nhưng bị Chu Dã chặn lại một cách dứt khoát.

 

Trước mặt nhiều người, sắc mặt Giang Yến xấu xí đến cực điểm. 

 

Trình Dao đứng cạnh Giang Yến, tôi thấy cô ta định vươn tay kéo tay Giang Yến nhưng bị anh ta khéo léo tránh né.

 

Tôi chọc nhẹ vào Chu Dã bên cạnh. 

 

“Tộc sói thật sự ăn thịt thỏ sao? Dường như cô ta rất khinh thường anh đấy.” 

 

Chu Dã cúi rũ, bất đắc dĩ lắc đầu. 

 

“Trì tiểu thư, xin hãy về đi.” 

 

Trình Dao ra dấu mời tôi rời đi.

 

Giang Yến ngắt lời Trình Dao. 

 

“Biết cô ấy là hôn thê của tôi mà còn dám đuổi cô ấy ra ngoài. Trình Dao, cô chỉ là một súc sinh cần dựa vào tôi để qua kỳ ph.á.t d.ụ.c. Tôi đã quá nuông chiều cô rồi nhỉ?” 

 

Lời của Giang Yến khiến Trình Dao cảm thấy xấu hổ. 

 

Thiếu gia nhà giàu liều lĩnh ngày nào cũng có ngày chán ghét cô ta, cho thấy tình yêu của Giang Yến thật sự rẻ mạt.

 

Trình Dao suýt khóc ra tiếng, bịt miệng quay đi. 

 

Nếu cô ta khóc nữa, tôi sẽ trở thành kẻ xấu. 

 

Tôi lấy thiệp mời đưa cho Chu Dã: 

 

“Chu Lạc?” 

 

Chu Dã ngạc nhiên nhìn tôi, tôi biết anh ấy đang nghĩ gì, không đành lòng, nhưng vẫn phải dội gáo nước lạnh. 

 

“Mẹ em họ Chu.”

 

Trình Dao khi kiểm tra đã thì thầm đọc ra. 

 

“Công ty Tinh Tẫn.” 

 

Cô ta nhìn chằm chằm vào logo trên danh thiếp, dường như đang mơ màng. 

 

“Còn phải cảm ơn sự nổi tiếng của Trình trợ lý nữa.” 

 

Nếu không có nó, tôi đã không thể nhanh chóng nắm quyền cổ phần nhà họ Trì, cũng không thể sớm thoát ly như vậy.

 

Tin tức đó không chỉ ảnh hưởng đến nhà họ Trì, mà còn đẩy Chu Dã lên tâm điểm của sóng gió. 

 

Anh ấy mất đi uy tín trong mắt tộc sói, trở thành kẻ được bao dưỡng, một tên mặt trắng. 

 

Những điều này anh ấy chưa từng nói với tôi, tôi phát hiện ra từ việc anh ấy ngày càng về muộn và những vết thương trên người.

 

Trình Dao không để ý đến thái độ thù địch của tôi.

 

“Hóa ra cô là cô Chu.” 

 

Cô ta lau khô nước mắt, gượng gạo nở một nụ cười. 

 

“Tôi rất thích định nghĩa thương hiệu của các cô.”

 

Như những ngôi sao đang cháy, một ngôi sao trong vũ trụ bao la không đáng kể, nhưng đêm tối không che khuất ánh sáng, mây đen không phai màu, cháy sáng và nóng bỏng cho đến khi trở thành tro tàn. 

 

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi thấy ánh sáng trong mắt Trình Dao.

 

Đến cuối buổi tiệc, ông Giang cũng không công bố danh tính người thừa nhiệm của Giang Yến. 

 

Mọi người đều là những người khôn ngoan trên bàn đàm phán, có những điều không cần nói ra cũng hiểu.

 

Giang Yến bước lên giữa sân khấu, trước mặt giới truyền thông, anh ta giải thích rằng đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra như dự kiến, những thông tin trì hoãn trước đây đều là tin đồn.

 

Trình Dao chỉ là trợ lý của anh ta, và không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào giữa họ. 

 

Sự trì hoãn không được sự đồng ý của tôi, đám cưới cũng không hề tham khảo ý kiến từ tôi. 

 

Tên khốn này, luôn chỉ yêu chính mình.

 

16

 

Sau vài biến động, cuối cùng công ty của tôi cũng dần đi vào quỹ đạo. 

Hết Chương 8.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page