Ba tôi bị Chu Dã dọa sợ, nằm dưới đất không dám phát ra tiếng, nhưng lại không cam lòng, ánh mắt ác độc.
Giang Yến nhận ra Chu Dã, lập tức chỉ đạo trợ lý.
“Tên thú nhân từ chợ đen đến gây rối, gọi cảnh sát đi.”
Chu Dã bỏ bọn họ ngoài tai, anh quay lại dùng ngón tay nhẹ nhàng lau máu ở khóe miệng tôi.
“Người khác đánh em sao em không biết tránh. Em không sợ đau, nhưng em có biết là anh đau lòng không? Hả?”
Chu Dã ôm tôi vào lòng với thái độ bảo vệ, kể từ khi mẹ mất, không có ai bảo vệ tôi như vậy nữa.
Hóa ra, có người ở phía sau cho dựa dẫm là cảm giác như thế này.
Mũi tôi cay cay, khóe mắt cũng nóng hổi.
Tôi cố kìm nén nước mắt.
Đây là lần cuối cùng, tôi đứng trước mặt họ với tư cách là con gái nhà họ Trì.
Cảnh sát đến rất nhanh, Giang Yến chỉ vào Chu Dã.
“Anh ta là thú nhân trốn từ chợ đen ra, vừa mới tấn công người.”
Ba tôi ở bên cạnh phụ họa.
“Anh ta còn đe dọa lấy mạng tôi.”
Khi nghe Chu Dã là thú nhân, cảnh sát cầm dùi cui điện sẵn sàng hành động để khống chế anh.
Tôi chạy ra trước mặt Chu Dã.
“Anh ấy là người yêu theo khế ước của tôi. Ba tôi đánh tôi không có lý do, anh ấy chỉ xông ra để bảo vệ tôi mà thôi.”
Bảo vệ người yêu theo khế ước là bổn phận tự nhiên của thú nhân, hơn nữa, so với cú đẩy của Chu Dã, cái tát của ba tôi gây ra thương tích bên ngoài trông nghiêm trọng hơn.
Ba tôi tự làm tự chịu.
Trong suốt quá trình xử lý, Giang Yến không nói một lời, chìm đắm trong sự kinh ngạc về mối quan hệ “người yêu theo khế ước” của tôi và Chu Dã.
Ánh mắt anh ta ngạc nhiên, như thể bị những từ đó đâm sâu vào tim.
Sau khi cảnh sát đi, anh ta cố gắng tiếp cận tôi nhưng bị Chu Dã ngăn lại.
“Lạc Lạc, anh không ngờ chuyện với Trình Dao lại làm em khổ sở đến vậy, đến mức không tiếc tìm một thú nhân để làm nhục bản thân.”
Chu Dã khinh bỉ cười nhẹ.
“Anh cũng xứng?”
Giang Yến không tức giận, chỉ nhìn tôi với ánh mắt thêm vài phần thương hại.
“Lạc Lạc, cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ tổ chức cho em một đám cưới được cả thành phố chú ý.”
Tôi phá vỡ sự ảo tưởng của anh ta.
“Giang Yến, tôi không cần, anh hãy nghĩ cách giải thích với ông Giang về huyết khế đi, nghe nói ông ấy sẽ chính thức công bố người kế nhiệm nhà họ Giang vào ngày mừng thọ đấy.”
“Dù anh dám đưa Trình Dao về nhà họ Giang, nhưng tôi đoán anh chưa bao giờ nói về huyết khế.”
“Và tôi cảnh báo anh, nếu lại tự tiện xúc phạm thú nhân của tôi, tôi không ngại để Chu Dã xé toạc miệng anh đâu.”
Tôi quay người, ánh mắt lướt qua Chu Dã nhìn về phía ba tôi.
“Hôm nay tôi đến đây là để nói với ông một tiếng, tôi từ chức.”
“Việc hợp tác với nhà họ Giang luôn do ông trực tiếp quản lý, những thiệt hại phát sinh tất nhiên phải do ông tự tìm cách giải quyết.”
“Ba, ông có thấy trên sổ sách có nhiều tiền như vậy không?”
“Nếu không thì ông họp cổ đông bàn bạc xem sao.”
“Nếu số tiền đó phải bồi thường, sau này ông chỉ có thể để lại cho em trai tôi một đống bàn ghế nát bươm thôi.”
Tối đó, Chu Dã dẫn tôi đến một khu đất trống rộng lớn.
Trước đây tôi chỉ biết đường chân trời chạm đến mặt biển, chứ chưa bao giờ thấy đêm tối và đồng cỏ hòa làm một, tầm nhìn không giới hạn, trên bầu trời đen lấp lánh những ánh sao.
Chờ đã, có vẻ đó không phải là những vì sao.
Đó là một bầy sói.
Chu Dã ngước đầu thổi một tiếng huýt sáo, lập tức kích hoạt tiếng hú của bầy sói, vang dội như sóng thần, xé rách bầu trời.
Tôi quan sát xung quanh và phát hiện đây không phải là đồng bằng bình thường, mỗi vài bước lại có một tấm bia đá.
Chu Dã giải thích.
“Đây là nghĩa trang của người sói.”
Anh chỉ vào một cái hố mới: “Đó là của chúng ta.”
“Anh đã đào trong bốn ngày dưới dạng sói mới xong đấy.”
Nếu Chu Dã lúc này để lộ đuôi sói, thì chắc chắn là đang vẫy nhiệt tình, như là tự hào lắm.
C.o.n m.ẹ nó, tôi coi anh là người yêu, còn anh lại tạo cho tôi cái mộ mới.
Có gì đáng tự hào chứ.
Lúc này, bầy sói từ xa đã ngừng hú, xếp thành một hàng chạy về phía chúng tôi.
Cứ cách vài bước thì lại vòng thành một hình tròn, bao quanh tôi và Chu Dã ở giữa.
Bầy sói chạy rất nhanh, tạo ra một cơn gió xung quanh, mất khoảng mười phút mới dần lắng xuống.
Một con sói xám hóa thành hình người, gọi tôi là “chị dâu”.
Anh ta nói đây là nghĩa trang của người sói ký tử khế với loài người, họ vừa tiến hành nghi lễ chào đón cao nhất của bộ lạc sói đối với tôi.
Nếu tôi và Chu Dã qua đời, bất kể khi nào, ở đâu, chỉ cần còn một người sói sống sót, họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đưa chúng tôi về đây an táng.
Đây là lời hứa của người sói: Sống chung giường, ch.ế.t chung hu.y.ệt.
“Người sói cả đời chiến đấu vì tự do, nhưng Chu Dã đã từ bỏ tự do vì cô.”
“Xin cô đừng phụ lòng anh ấy.”
Tai Chu Dã đỏ bừng, ánh mắt nhìn tôi chan chứa tình cảm chưa từng có.
“Trì Lạc, những gì nhà họ Giang có thể cho em, thì anh cũng có thể cho em như vậy.”
Anh ấy cúi xuống nhìn vào mắt tôi.
“Quên anh ta đi, sau này chỉ có mình anh thôi.”
“Được không?”
Tôi luôn nghĩ rằng Chu Dã tìm đến tôi là để trả ơn, và tôi cũng chỉ đơn giản là thèm muốn thân thể anh ấy mà thôi.
Mẹ tôi mất khi tôi mới mười hai tuổi, tôi nhớ rất nhiều chuyện, nhưng có vẻ như tôi vẫn không hiểu hết.
Bà ấy đã không quan tâm đến sự phản đối của ông ngoại, thậm chí cắt đứt quan hệ để ở bên ba tôi.
Tôi đã nghĩ rằng họ yêu thương nhau vô cùng.
Nhưng chỉ ba ngày sau khi mẹ tôi mất, ba tôi đã mang về một người phụ nữ khác và một cậu bé năm tuổi.
Từ ngày đó, tôi không chỉ mất mẹ, mà còn mất cả nhà.
You cannot copy content of this page
Bình luận