Khế Ước Thú Nhân

Chương 4

Chương trước

Chương sau

6

 

Khi trở về nhà họ Trì, ba tôi đã ngồi đợi trong phòng khách từ lâu.

 

Thấy tôi bước vào, ông ta nhặt gạt tàn thuốc lên và ném về phía tôi.

 

Chiếc gạt tàn bay qua không trúng tôi, mà đập vào cái tủ rượu phía sau và làm các ly thủy tinh vỡ tan tành.

 

“Giang Yến không tìm thấy mày nên đã gọi điện về nhà, nói rằng đám cưới của chúng mày phải hoãn một tháng.”

 

“Là hôn thê của Giang Yến mà lúc này mày không ở bên cạnh tìm cách hàn gắn, lại còn đi quậy phá đến nửa đêm.”

 

“Nếu mày mà làm hỏng việc cưới này, thì Trì Lạc, mày biết hậu quả rồi đấy.”

 

Tôi nhặt gạt tàn lên và đặt lại vị trí cũ.

 

“Giang Yến đang giúp trợ lý thú nhân của anh ấy qua kỳ phát tình, đã ký huyết khế, nếu bây giờ tôi không biết điều mà đi làm phiền, thì với tính tình của Giang Yến, có lẽ không phải là hoãn cưới nữa mà là hủy bỏ.”

 

“Con trai ông năm sau sẽ tốt nghiệp, nếu ông muốn nó thuận lợi kế nhiệm nhà họ Trì, thì việc nhỏ này ông cũng nên nhẫn nhịn đi.”

 

“Dù sao không có người chị là tôi này thì nó cũng không có cửa nói chuyện trước mặt Giang Yến đâu.”

 

Dưới ánh mắt căm ghét của ba, tôi từ tốn bước lên lầu.

 

Vừa vào cửa tôi đã bị dồn vào tường.

 

Tôi không kịp bật đèn, chỉ thấy hai ánh sáng xanh lè trước mắt, mùi máu nồng nặc xung quanh nhắc nhở tôi rằng người đối diện là Chu Dã.

 

“Cảm ơn vừa nãy anh đã giúp tôi.”

 

Người nói là tôi.

 

Anh ấy đã làm chệch hướng chiếc gạt tàn ba ném tới giúp tôi.

 

Nếu không với sức ném của ba, tôi chắc chắn đã bị bể đầu.

 

“Sao cô lại cứu tôi?”

 

Trong bóng tối, giọng Chu Dã lạnh lùng.

 

Nhưng bàn tay anh đặt trên vai tôi không hề sử dụng nhiều sức, chỉ giữ không cho tôi di chuyển.

 

Mu bàn tay anh đỡ lấy eo tôi để tránh cho tôi không bị đập vào tay nắm cửa.

 

Anh ấy như một chú chó lớn lạnh lùng lại dịu dàng.

 

Tôi không hề sợ hãi, lại càng thêm hứng thú.

 

Tôi nhón chân lên, vòng tay qua cổ anh và thì thầm vào tai anh.

 

“Anh cũng nghe thấy rồi, hôn phu của tôi ký huyết khế hôn nhân với một nữ thú nhân, tôi bị bỏ rơi rồi. Nên tôi muốn tìm một chút kích thích.”

 

Dưới đầu ngón tay tôi, cơ thể Chu Dã căng thẳng.

 

Anh cắn răng.

 

“Người sói không phải là chó, không bao giờ bán mình.”

 

Tôi tặc lưỡi.

 

Trong lòng nghĩ, chó còn dễ thương hơn các anh nhiều.

 

Tôi vẽ vòng tròn trên ngực anh, tiếp tục trêu chọc.

 

“Không cần bán mình, ký hôn khế cũng được.

 

“Tôi muốn kiểm chứng một điều, nếu thú nhân không thật lòng mà ký khế ước thì liệu trong lúc vui vẻ có thật sự khiến mạch máu nổ tung hay không.

 

“Thế nào?

 

“Có dám cá không?”

 

Chu Dã nắm lấy tay tôi đang chạm loạn.

 

“Tôi đang trong kỳ phát tình, không thể kiểm soát được, sợ cô không chịu nổi.”

 

Bàn tay anh ấm áp, không đầy mùi máu tanh và nhớp nháp như dự đoán, ngón tay săn chắc, đầu ngón tay thô ráp.

 

Tôi biết, bàn tay như thế này có thể dễ dàng nghiền nát xương của tôi, nhưng tôi không muốn nhận thua.

 

Tôi cười khẩy, muốn phản bác, thì anh nói tiếp.

 

“Sao chúng ta không ký tử khế?

 

“Dù cô muốn kiểm chứng điều gì, tôi cũng sẽ làm cùng cô.”

 

7

 

“Cả đời này, sống chúng ta đi cùng nhau cho đến khi bạc đầu.”

 

“Ch.ế.t thì cùng nhau xuống suối vàng.”

 

“Thế nào, dám cá không?” 

 

Chu Dã áp đảo về mặt thể lực, tôi né tránh theo bản năng. 

 

Anh dùng sức một chút ở tay đặt quanh eo tôi, kéo một cái đã lôi tôi trở lại. 

 

“Sợ à?”

 

Tôi không muốn để anh chiếm thế thượng phong. 

 

Tôi dùng một tay vòng qua cổ anh. 

 

“Tôi chỉ muốn vui vẻ thôi, không nghĩ tới chuyện chết sớm đâu.”

 

“Anh không phải đang bị thị trường chợ đen truy lùng thì cũng đang đánh nhau dưới đấu trường, trông không giống người sống lâu.”

 

Chu Dã bật cười. 

 

“Tôi lớn như vậy rồi mà chưa có thú nhân nào có thể làm tổn thương tôi, cô cứ yên tâm, tôi không dễ chết đâu.” 

 

Đêm tối yên lặng, không khí vô hình làm mọi âm thanh trở nên rõ ràng, qua lớp áo mỏng tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. 

 

Trong không gian chật hẹp, hơi thở của anh bao bọc lấy tôi, mạnh mẽ xâm nhập từng lỗ chân lông. 

 

Máu trong người bắt đầu sôi trào, mặt tôi cũng nóng lên.

 

Tôi nhón chân lên, môi nhẹ nhàng lướt qua cằm anh. 

 

“Chưa kiểm tra hàng, sợ lỗ vốn.” 

 

Râu mới nhú của Chu Dã hơi châm chích, yết hầu của anh cuộn lên xuống. 

 

Giây tiếp theo, tôi đã được anh nhẹ nhàng bế lên. 

 

“Không lừa già, gạt trẻ.”

 

Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, anh ngửi ngửi mùi hương trên người tôi, sau đó cúi đầu từ từ tiến công lên môi tôi. 

 

Từ trong ra ngoài Chu Dã đều vô cùng dữ dội, tôi không nhớ nổi lúc nào, một móng tay sắc nhọn ló ra, cắt vào cổ tay tôi. 

 

Máu của chúng tôi từ từ chảy vào tim của nhau. 

 

Khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm, hình xăm trên ngực như ẩn như hiện.

 

Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, người đã đi rồi. 

 

Ngoài cảm giác sảng khoái, bên gối còn thêm một miếng răng sói, được xâu bằng dây thừng đen. 

 

Khi ký tử khế, máu thú nhân hòa vào người đối phương, bản tính của người sói là hung tợn, đây là để kìm hãm bản năng thú tính trong người.

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page