Chương 2:
07/03/2025
Chương 3:
07/03/2025
Chương 4:
07/03/2025
Chương 5:
07/03/2025
Chương 6:
07/03/2025
Chương 7:
07/03/2025
Chương 8:
07/03/2025
Chương 1:
07/03/2025
Chương 9:
10/03/2025
Chương 10:
10/03/2025
Chương 11:
10/03/2025
Chương 12:
10/03/2025
Chương 13:
10/03/2025
Chương 14:
10/03/2025
Chương 15:
10/03/2025
Chương 16:
10/03/2025
Chương 17:
10/03/2025
Y như đang dỗ con nít.
Nghĩ đến chiếc túi hàng hiệu kia, tôi thuận miệng đáp:
“Anh ấy mù.”
Trần Lăng Tuyết lập tức hất tay tôi ra, trừng mắt tức giận.
“Ai cho phép cậu nói xấu anh Văn của tôi?”
Nói thật nhé.
Tôi thấy đầu óc của nữ phụ ác độc này có vấn đề.
Rõ ràng vừa có nhan sắc, vừa có tiền, vậy mà lại cố chấp si mê một cách mù quáng.
Thích một nam chính vĩnh viễn chỉ xem mình là em gái, cuối cùng tự làm khổ bản thân, rồi lại tự hủy hoại chính mình.
Việc gì phải thế?
Chỉ cần dùng số tiền này để bao dưỡng một căn phòng đầy trai đẹp, cũng đã quá dư dả rồi.
Vậy tại sao cứ phải tr*eo c*ổ trên một cái cây?
Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Lời phàn nàn trong lòng còn chưa kịp nói hết, Trần Lăng Tuyết vì tức giận khi tôi nói xấu Tề Văn, liền lập tức tháo vòng tay ra, ném thẳng vào tôi.
Chậc!
Vòng tay kim cương mấy chục ngàn, nói ném là ném.
Đúng là phá của mà!
Tôi nhanh chóng nhặt chiếc vòng tay lên, cất vào túi, rồi chạy theo sau Trần Lăng Tuyết, bắt đầu dỗ dành vị đại tiểu thư này.
Bảo cô ấy là nữ phụ ác độc, thật ra cũng dễ dỗ lắm.
Cô ấy mắng nữ chính, tôi gật đầu.
Cô ấy khen Tề Văn đẹp trai, tôi gật đầu.
Cô ấy bảo tôi ngốc, tôi vẫn cứ gật đầu.
Tôi chính là một cái máy gật đầu không cảm xúc.
Thần Tài vui vẻ là được rồi.
Cuối cùng, vị đại tiểu thư đang xù lông kia cũng đã xả được cơn giận.
Tôi lập tức lấy chiếc vòng tay kim cương ra.
“Còn muốn không?”
Trần Lăng Tuyết liếc qua đầy chán ghét.
“Đeo hai tuần rồi, cũ rồi. Cậu cứ xử lý đi.”
Tôi cúi đầu nhìn.
Dưới ánh mặt trời, viên kim cương vẫn lấp lánh đến chói mắt, tôi thật sự không thấy nó cũ ở chỗ nào cả.
Rõ ràng vẫn sáng đến mức làm mù mắt tôi.
Nói thật nhé.
Cả đời này tôi chưa từng thấy nhiều kim cương đến vậy.
5
Đánh một trận xong.
Cuối cùng Trần Lăng Tuyết cũng chịu yên ổn hai ngày.
Trùng hợp sao lại đúng vào ngày sinh nhật tôi, không biết cô ấy nổi hứng gì, nói muốn theo tôi về nhà xem thử.
Thực ra, mục đích chính chỉ là nhân tiện ghé qua nhìn Tề Văn một chút – người có hoàn cảnh nghèo rớt mùng tơi như tôi.
Là nam chính trong nguyên tác, chắc chắn anh ấy có một tuổi thơ gian truân, cuối cùng vươn lên thành công, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Vì thế, thiết lập nhân vật của Tề Văn chính là: Lúc nhỏ nhà siêu giàu, gia đình có quan hệ thân thiết với nhà Trần Lăng Tuyết.
Tiếc là sau này, cha anh ấy bị tiểu tam làm cho u mê, liền thẳng tay đuổi mẹ con anh ấy ra khỏi nhà.
Mẹ anh ấy vì bệnh nặng mà qua đời. Sau đó cha anh ấy sinh thêm một cặp sinh đôi, càng không để mắt đến Tề Văn.
Anh ấy cao ngạo.
Hoàn toàn không chịu nhận sự giúp đỡ của Trần Lăng Tuyết.
Cũng không chịu hạ mình để đi làm thêm.
Nếu không nhờ có hào quang nam chính, cuối cùng thành công khởi nghiệp và làm bẽ mặt cha mình, thì chắc chắn đã ch*ết đói trong nhà rồi.
Thế nhưng trong suốt quá trình đó, vị đại tiểu thư si tình não tàn Trần Lăng Tuyết vẫn cam tâm tình nguyện giúp đỡ anh ấy rất nhiều.
Nếu không có cô ấy, Tề Văn cũng chẳng thể trở mình nhanh như vậy.
Đáng tiếc, nữ phụ ác độc mãi mãi chỉ là nữ phụ.
Ánh mắt của Tề Văn, từ thuở bé đã chỉ đặt trên người Nhiếp Khương.
Nhưng anh ấy lại cố chấp không chịu mở miệng nói ra, cứ như mấy nam chính trong phim truyền hình, nói với Trần Lăng Tuyết một câu:
“Tiểu Tuyết, anh chỉ xem em là em gái.”
Mẹ nó! Em gái cái đầu anh ấy!
Loại đàn ông này, gặp một tên tôi đ*ấm một tên!
Còn về hiện tại, nói thật, Tề Văn còn nghèo hơn tôi.
Hồi đó, để trả viện phí cho mẹ, anh ấy thậm chí đã vay mượn rất nhiều bạn bè, mấy năm nay vẫn còn đang trên đường trả nợ, bây giờ thật sự nghèo đến mức kêu leng keng.
Nhiếp Khương cũng nghèo.
Nam nữ chính còn phải vật lộn thêm vài năm mới có thể đổi đời.
You cannot copy content of this page
Bình luận