Chương 2:
07/03/2025
Chương 3:
07/03/2025
Chương 4:
07/03/2025
Chương 5:
07/03/2025
Chương 6:
07/03/2025
Chương 7:
07/03/2025
Chương 8:
07/03/2025
Chương 1:
07/03/2025
Chương 9:
10/03/2025
Chương 10:
10/03/2025
Chương 11:
10/03/2025
Chương 12:
10/03/2025
Chương 13:
10/03/2025
Chương 14:
10/03/2025
Chương 15:
10/03/2025
Chương 16:
10/03/2025
Chương 17:
10/03/2025
Vừa mới xuyên đến đây, tôi cũng từng thắc mắc làm sao ở thành phố H, nơi đất chật người đông, lại có một nơi nghèo nàn đến mức này.
Nghèo đến mức khó tin.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Có lẽ vì muốn cải thiện cuộc sống thảm hại trước mắt, Lâm Bối Bối thật sự mới chọn làm tay sai cho Trần Lăng Tuyết.
Ban đầu, tôi cũng muốn giữ chút khí khái.
Nhưng mà không được.
Tại vì Trần Lăng Tuyết cho quá nhiều!
Tiền chạy chân mua chai nước cũng xấp xỉ một ngàn tệ.
Ngày thường đi ăn với đại tiểu thư, giúp cô ấy thanh toán, lại có thêm một ngàn tệ bỏ túi.
Chưa kể những lúc đi dạo phố cùng cô ấy, không chỉ mọi chi phí đều do cô ấy chủ động thanh toán, mà thỉnh thoảng còn vì thấy tôi ăn mặc quá nghèo nàn mà tiện tay vứt cho tôi mấy bộ đồ mới.
Rõ ràng là một hành động rất cảm động.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Trần Lăng Tuyết lại có một cái miệng thế này:
“Chó nhà tôi mặc đồ cũng mấy ngàn một bộ, cậu đúng là quê mùa quá.”
Cô ấy nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Tôi bị sỉ nhục.
Còn chưa kịp đau lòng, tôi đã kịp nhìn thấy cái tag giá trên bộ đồ cô ấy tiện tay đưa qua.
Tôi lập tức hết giận.
Một bộ đồ gần mười ngàn, tôi còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Làm người, không thể quá tham lam.
Có thể nói cả đời này tôi cũng chẳng tìm được công việc nào tốt hơn thế này.
Còn Trần Lăng Tuyết, thực chất chỉ là nhiều thêm một cái miệng, cộng với đầu óc hơi đơn giản, lúc chửi người thì chẳng bao giờ suy nghĩ trước.
Những ai không chịu nổi áp lực tâm lý thì đúng là rất dễ lật mặt với cô ấy.
Nhưng tôi thì khác.
Bị mắng mà có tiền, hơn nữa số tiền đó lại vô cùng hậu hĩnh.
Cuối cùng cô ấy chửi xong cũng thấy hả dạ.
Tôi thì nhận được Mao gia gia, về còn có thể sửa mái nhà.
Đôi bên cùng có lợi.
4
Tôi mua xong nước liền quay trở lại.
Còn chưa đến sân thể dục, từ xa tôi đã thấy phía trước ồn ào huyên náo, người từ khán đài ùn ùn chạy xuống sân bóng.
Người chen người, cả sân hỗn loạn.
Thêm vào đó là những tiếng la hét ồn ào vang lên không ngừng, trông có vẻ như đang có người đánh nhau.
Những người khác hoặc là đứng xem náo nhiệt, hoặc là sợ mọi chuyện ầm ĩ quá nên cố gắng can ngăn.
Tôi lập tức nhét hai chai nước vào túi rồi nhanh chóng chạy đến.
Không cần nghĩ cũng biết.
Chắc chắn là Trần Lăng Tuyết và Nhiếp Khương đang đánh nhau.
Một người không có đầu óc, một người lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc.
Hai người này mà gặp nhau, đúng là sao Hỏa đâm thẳng vào Trái Đất.
Bốp! Bốp! Bốp!
Quả nhiên, tôi tốn bao nhiêu công sức mới chen được vào vòng trong.
Vừa nhìn đã thấy Trần Lăng Tuyết và Nhiếp Khương đang túm tóc nhau.
Những người khác đang cố gắng can ngăn, nhưng chẳng ai dám xuống tay.
“Trần Lăng Tuyết, cậu không có võ đức!”
Ban đầu, Nhiếp Khương đã túm được cánh tay của Trần Lăng Tuyết, trận ẩu đả lẽ ra đã có thể kết thúc với phần thắng thuộc về Nhiếp Khương.
Nhưng khổ nỗi, Trần Lăng Tuyết không phải người dễ dàng chịu thua.
Vậy nên, cô ấy lập tức túm lấy tóc mái của đối phương, tay còn lại siết chặt chùm tóc đuôi ngựa của Nhiếp Khương, kéo mạnh về phía sau.
Nhiếp Khương đương nhiên cũng không chịu lép vế.
Đối phương chơi bẩn, cô ấy liền lập tức ra tay, túm ngược lại tóc của Trần Lăng Tuyết.
Mái tóc dài mượt mà như rong biển, dưới sự tàn phá của Nhiếp Khương, đã thành một tổ quạ đúng nghĩa.
Nhìn mà không nỡ xem tiếp.
Tôi đứng tại chỗ, suy nghĩ xem nên can ngăn thế nào.
Vừa thấy tôi chen vào, Trần Lăng Tuyết liền gào lên:
“Lâm Bối Bối, mau đánh cô ấy cho tôi!”
Trước giờ cô ấy chẳng biết thế nào là đạo đức võ thuật, vừa thấy tôi – kẻ theo đuôi trung thành – liền lập tức triệu tập để giúp đỡ.
Đánh thì tôi chưa đánh.
Dù gì tôi còn chưa kịp xắn tay áo, thì giáo viên phụ đạo đã xuất hiện.
You cannot copy content of this page
Bình luận