Kẻ Theo Đuôi Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

“Sau đó, nhìn thấy em đứng dưới gốc cây, tự dưng anh lại muốn nghịch ngợm một chút, thế là lén lút giơ chân đá nhẹ vào cây đó.”

 

“Cây vừa mới qua cơn mưa, chỉ cần lắc một cái là có thể làm rơi đầy nước. Kết quả, em bị nước làm ướt đến phát khóc, khóc thảm lắm luôn.”

 

“Anh sợ bị bố mẹ biết rồi bị đánh tơi bời, nên vội vàng kéo em đi thay quần áo. Khi đó anh nói đủ thứ chỉ để dỗ em, mong em đừng kể chuyện này ra ngoài.”

 

Vậy nên…

 

Vậy nên cơn mưa nhẹ dưới hoa mơ trong lòng ai đó, thực chất chỉ là một trò nghịch ngợm của một đứa trẻ bảy tuổi.

 

Tôi liếc nhìn Trần Lăng Tuyết.

 

Cô ấy đứng chết trân như bị sét đánh, không nhúc nhích nổi.

 

“Anh vừa nói gì?”

 

Tề Văn đáp lại: “Anh chỉ là muốn dỗ em, vì sợ bị đánh thôi.”

 

“Câu trước đó!”

 

“Anh đá cái cây đó, cố ý trêu em.”

 

“Không, câu trước nữa!”

 

“Anh đi bón phân cho hoa cùng mọi người…”

 

Ngay khoảnh khắc đó, Trần Lăng Tuyết bùng nổ.

 

Cô ấy đưa tay chạm nhẹ vào mặt mình.

 

“Tề Văn, đồ chết tiệt! Anh đã chạm vào mặt tôi bằng bàn tay vừa bón phân xong?!”

 

Ở quê, khi bón phân cho cây cối, vì theo đuổi sự tự nhiên và thân thiện với môi trường, nên thường sử dụng loại phân bón…

 

Có mùi rất đặc trưng…

 

Và sau đó, khi lau nước mắt…

 

Trần Lăng Tuyết lập tức lao vào cào cấu Tề Văn.

 

“A a a! Tôi bị vấy bẩn rồi!”

 

18

 

Tấm kính lọc màu hồng năm nào hoàn toàn vỡ vụn.

 

Cũng vì chuyện phân bón, bây giờ Trần Lăng Tuyết không thể nào đối mặt với Tề Văn.

 

Chỉ cần nhìn thấy anh ta, cô ấy sẽ lập tức nhớ đến việc khuôn mặt mình từng bị đôi tay dính phân của anh ta chạm vào, và cô ấy chỉ muốn ch*ết đi cho rồi.

 

Tôi hỏi: “Vậy cậu còn thích Tề Văn không?”

 

Cô ấy vùi đầu vào gối, rất lâu sau mới ngẩng lên nhìn tôi.

 

“Nếu có một ngày, cậu phát hiện anh trai tôi là một ông chú bụng bia, hút thuốc uống rượu, còn hay gác chân bẩn lên ghế, khuôn mặt đó cũng là giả, hoàn toàn sụp đổ hình tượng, cậu có còn thích anh ấy không?”

 

Xin lỗi.

 

Tôi im lặng.

 

Tôi thử tưởng tượng một chút, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân vẫn là kiểu người điển hình của “tham tiền mê sắc.”

 

Ngay từ đầu, tôi vốn đã bị nhan sắc thu hút.

 

Tôi thực sự không dám tưởng tượng thêm.

 

Nhưng ít ra, có một điểm tích cực là sau khi tấm kính lọc vỡ vụn, Trần Lăng Tuyết đã không còn cố chấp với Tề Văn nữa.

 

Những ác cảm vô lý cũng sẽ dần phai nhạt theo sự nguội lạnh của tình cảm.

 

Dù bây giờ cô ấy vẫn trừng mắt nhìn Nhiếp Khương, nhưng ít nhất sẽ không còn giở trò hãm hại nữa.

 

Trần Lăng Tuyết vốn dĩ nên là một con phượng hoàng kiêu hãnh, tiếc rằng lại bị ánh đèn phù hoa làm mờ mắt, thậm chí còn muốn tự mình sa đọa, chỉ để đổi lấy một chút quan tâm từ người trong lòng.

 

Giờ thì tốt rồi.

 

Không còn Tề Văn trong tim nữa, cô ấy lại trở về là một tiểu thư kiêu ngạo vô tư lự.

 

19

 

“Chỉ cần nghĩ đến những trò nhảy nhót ngốc nghếch mấy năm nay của mình, tôi đã cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai nữa.”

 

Vậy nên, Trần Lăng Tuyết quyết định ra nước ngoài du lịch một thời gian.

 

Tôi và Trần Tri Dương tiễn cô ấy ra sân bay.

 

Dù gì tôi cũng đã làm chân chạy việc cho cô ấy một khoảng thời gian dài, dù vị tiểu thần tài này ngày nào cũng mắng tôi, nhưng cũng ban tặng cho tôi vô số tài phú.

 

Thế nên, tôi vẫn có chút không nỡ để cô ấy đi.

 

Nhưng cô ấy lại đẩy tôi ra, vẻ mặt hào sảng: 

 

“Chị đây không làm người yêu cuồng si nữa, chị phải đi khám phá thế giới!”

 

Lời vừa dứt, cô ấy xách hành lý bước vào trong.

 

Một bước, hai bước…

 

Trần Lăng Tuyết đột nhiên khựng lại, ngây người nhìn về phía trước.

 

Tôi thuận theo ánh mắt cô ấy mà nhìn qua.

 

Trời ạ.

 

Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao ráo cực phẩm, lững thững bước tới.

 

Sau đó, anh ta lướt qua Trần Lăng Tuyết.

 

Cô ấy lập tức vứt hành lý, như thể bị hút mất hồn, lặng lẽ đi theo sau người ta.

 

Tôi vội vàng chạy đến kéo cô ấy lại.

 

“Chị ơi, máy bay sắp cất cánh rồi!”

 

Nhưng cô ấy nghiêm túc đẩy tôi ra.

 

“Mùa xuân của tôi sắp tới rồi, tôi phải nắm bắt cơ hội này!”

 

Ôi trời.

 

Lại thêm một mối tình sét đánh với kết quả chưa biết.

 

20

 

Trần Tri Dương nắm lấy tay tôi.

 

Chúng tôi cứ thế lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Trần Lăng Tuyết.

 

Dù sao thì, cô ấy cũng không còn bám theo Tề Văn nữa, để cho nam nữ chính của thế giới này đến với nhau. 

 

Còn lại, mọi thứ đều có thể dựa vào nỗ lực của chính mình mà đạt được.

 

“Em nói xem, lần này Tiểu Tuyết có tìm được tình yêu mà em ấy mong muốn không?”

 

Trần Tri Dương siết chặt tay tôi.

 

“Anh không biết em ấy có tìm được hay không. Nhưng anh chắc chắn rằng, anh đã tìm thấy rồi.”

 

Tiếng thông báo lên máy bay vang lên.

 

Người tôi thích, đang ở ngay trước mắt.

 

Một kẻ tham tiền mê sắc như tôi, cuối cùng cũng có thể đạt được cả hai thứ trên thế gian này rồi.

 

Hết.

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page