Kẻ Theo Đuôi Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Bị ngó lơ, Trần Lăng Tuyết đứng tại chỗ khoanh tay: 

 

“Anh, có phải anh quên cái gì rồi không?”

 

“Quên cái gì?”

 

Trần Tri Dương liếc nhìn cô ấy một cái.

 

“Người em gái yêu quý của anh chứ còn gì!”

 

“Hơ…”

 

Trần Tri Dương chẳng buồn quay đầu, cứ thế kéo tôi rời khỏi nhà hàng.

 

16

 

Sau một ngày đầy rẫy những màn kịch, tôi tắm rửa xong liền leo lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt.

 

Nhưng vừa định lấy điện thoại ra lướt một chút video cho thư giãn, tôi mới phát hiện hình như mình để quên điện thoại trên xe của Trần Tri Dương.

 

Tôi khoác áo vào, định ra ngoài mượn điện thoại gọi.

 

Vừa mở cửa, liền thấy Nhiếp Khương đứng trước cửa nhà tôi.

 

Buổi tối có một cơn mưa nhỏ, tóc cô ấy hơi ướt, trông có vẻ như vừa bị dính mưa.

 

“Tôi có thể vào ngồi một lát không?”

 

Tôi gật đầu.

 

Sau đó tôi xoay người rót cho cô ấy một ly nước nóng.

 

Thời tiết vẫn hơi lạnh, dính mưa xong phải uống ngay một ly nước nóng để làm ấm người.

 

“Tôi thích anh Trần.”

 

“Ừm, tôi biết.”

 

Tôi biết mình sắp phải nghe cô ấy tâm sự về nỗi niềm thầm mến đầy xót xa.

 

Dù tôi không thích nghe người khác than vãn chút nào, nhưng… chẳng còn cách nào khác.

 

Dù sao người đứng trước mặt tôi cũng là nữ chính tương lai, nếu có thể không đắc tội thì nhất định không nên đắc tội.

 

Tất cả đều vì một tương lai xán lạn. 

 

Tôi nhịn.

 

Cô ấy lải nhải rất nhiều, không biết bằng cách nào mà chủ đề lại chuyển sang Trần Lăng Tuyết.

 

“Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi còn nghĩ rằng cô gái này thật xinh đẹp, muốn kết bạn với cô ấy nữa.”

 

Nhiếp Khương đột nhiên đổi giọng, khuôn mặt đầy vẻ oán trách.

 

“Nhưng vì Tề Văn, cứ ba ngày hai bữa cô ấy lại đến gây chuyện với tôi. Không thì dùng tiền ném tôi, mà cũng chỉ toàn dùng tiền ném tôi thôi. Chẳng lẽ tôi không cần tôn nghiêm à?”

 

Tôi: “…”

 

Tôn nghiêm của tôi tặng cậu luôn đấy.

 

Cậu có thể lấy tiền ném tôi được không?

 

Cô ấy còn định tiếp tục than thở, nhưng đúng lúc này có tiếng gõ cửa.

 

Nhân cơ hội này, tôi lập tức chạy ra mở cửa.

 

Vừa mở ra, liền thấy hai anh em nhà họ Trần đứng trước cửa nhà tôi. 

 

Trần Lăng Tuyết vẫy tay với tôi.

 

“Em quên điện thoại, tôi mang sang cho.”

 

Vừa nói, Trần Tri Dương vừa đưa điện thoại cho tôi. 

 

Sau đó, hai người họ nhìn thấy Nhiếp Khương trong phòng tôi.

 

Nhiếp Khương vốn dĩ đang tâm sự về nỗi lòng thầm mến, giờ đột nhiên thấy người trong lòng xuất hiện, mà ban đêm lại là thời điểm dễ cảm xúc dâng trào nhất, thế nên ngay lập tức không kìm nén được nữa.

 

“Đàn anh Trần, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút không?”

 

Giọng điệu của Nhiếp Khương rất dứt khoát, dường như chỉ muốn nhận được một câu trả lời rõ ràng.

 

Dù sao đây cũng là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, tình cảm luôn là chủ đề chính.

 

Trần Tri Dương đứng yên, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: 

 

“Nói luôn ở đây đi.”

 

Dù có đui mù tôi cũng nhìn ra được là anh ấy không hề có cảm giác với Nhiếp Khương.

 

Nên ngay cả một cơ hội, anh ấy cũng không định cho.

 

Trần Lăng Tuyết hiếm khi không châm chọc, chỉ ôm điện thoại đứng bên cạnh hóng drama.

 

Nhiếp Khương hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Tri Dương.

 

“Đàn anh, em đã thích anh nhiều năm rồi. Vậy… anh có thích em không?”

 

Không hổ danh là nữ chính, lời tỏ tình cũng thẳng thắn dứt khoát như vậy.

 

Trần Lăng Tuyết hơi nhíu mày, trông như chỉ cần anh trai dám gật đầu, cô ấy sẽ lập tức siết chặt nắm đấm mà đánh cho một trận.

 

Trần Tri Dương khẽ cong môi cười, sau đó xoay người nhìn tôi một cái, rồi sải bước dài đi đến bên cạnh tôi, trước mặt tất cả mọi người, anh nắm lấy tay tôi.

 

“Xin lỗi nhé, anh đã có người mình thích rồi.”

 

Trong tình huống này mà làm động tác như vậy, ai nhìn vào cũng biết anh ấy có ý gì.

 

Tôi ngước lên nhìn Trần Tri Dương, muốn biết rốt cuộc anh ấy chỉ đang tìm cớ để từ chối Nhiếp Khương, hay thực sự thích tôi.

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page