Kẻ Theo Đuôi Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Ngoài tiền ra, sở thích lớn nhất của tôi chính là ăn uống.

 

Vậy nên tất nhiên tôi không thể từ chối cơ hội này.

 

Hơn nữa, để phù hợp với phong cách sang trọng của nhà hàng năm sao, tôi còn đặc biệt chỉnh trang lại bản thân.

 

Nhưng khi đến nơi, tôi không thấy Trần Lăng Tuyết đâu, mà chỉ thấy anh trai cô ấy ngồi trước bàn ăn. 

 

Vừa nhìn thấy anh, tôi lập tức đoán được ý đồ của Trần Lăng Tuyết.

 

Ngay lúc tôi còn đứng tại chỗ suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Trần Tri Dương đã đứng dậy, bước đến trước mặt tôi.

 

“Tiểu Tuyết giở trò rồi, cứ kiểu này sau này nhất định có ngày con bé chịu thiệt lớn.”

 

Nói xong, anh ấy ấn nhẹ lên vai tôi, bảo tôi ngồi xuống ghế.

 

“Nhưng mà, đã đến rồi thì cứ ăn cho ngon đi, dù sao tiền cũng đã trả, không ăn thì phí lắm.”

 

Câu nói này đánh trúng tim đen của tôi.

 

Dù sao cũng đã đến, hơn nữa tôi cũng thừa biết Trần Lăng Tuyết định làm gì.

 

Cho dù tôi có phối hợp, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến tiến trình của câu chuyện.

 

Vậy nên tôi dứt khoát ngồi xuống, tận hưởng một bữa ăn xa xỉ có thể tốn bằng nửa cái ô tô.

 

Chỉ là… vẫn có chút ngượng ngùng.

 

Dù tôi không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng nhìn ra được, đây rõ ràng là một bữa tối dưới ánh nến.

 

Bầu không khí trong nhà hàng đầy lãng mạn, khi ăn nếu vô tình ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau, kết hợp với không gian xung quanh, dường như có thể bùng lên chút tia lửa nào đó.

 

Tim tôi đập thình thịch.

 

Bữa tối dưới ánh nến, rượu ngon, thức ăn tuyệt hảo.

 

Mà người đàn ông trước mặt còn đẹp trai đúng gu của tôi.

 

Trong hoàn cảnh này, nếu tôi không có chút rung động nào, thì chắc tôi đúng là một khúc gỗ.

 

Loại gỗ mà đếm đến một, hai, ba cũng không biết nhúc nhích.

 

Thế nên cả bữa ăn, tôi cảm thấy chẳng có vị gì.

 

Ánh mắt tôi thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn khuôn mặt Trần Tri Dương.

 

Người thời nay, vừa tham tiền vừa mê sắc.

 

Về khoản đầu tiên, tôi chẳng có gì phải che giấu. 

 

Còn khoản thứ hai, tôi đã có mục tiêu rồi.

 

Chỉ là không biết có câu được hay không thôi.

 

Nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này. 

 

Nếu giữa tham tiền và mê sắc, tôi chỉ có thể chọn một, vậy tôi vẫn kiên định chọn cái trước.

 

Chỉ cần có tiền.

 

Sau này tôi muốn nuôi cả một căn nhà đầy trai đẹp cũng không phải là chuyện không thể.

 

Nghĩ thông suốt điểm này, tôi lại tiếp tục hưởng thụ mỹ vị trên bàn ăn.

 

Đang ăn được nửa chừng, tôi liền thấy Nhiếp Khương – người hoàn toàn không biết tình hình – xông thẳng vào. 

 

Diễn biến tiếp theo không cần nghĩ cũng biết.

 

Trần Lăng Tuyết ngạo nghễ vô cùng.

 

Chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi vểnh lên trời mà thôi.

 

Ngoài cửa sổ kính, Trần Lăng Tuyết khoanh ấyy trước ngực, dáng vẻ chẳng thèm yêu ai.

 

Nhiếp Khương thì ngồi bên vỉa hè, trông có vẻ u sầu.

 

Lờ mờ nghe được giọng nói truyền vào:

 

“Bây giờ anh tôi đã có người mình thích rồi, cậu nên sớm từ bỏ đi thì hơn.”

 

“Nhiếp Khương, tôi không đời nào để cậu trở thành chị dâu tôi đâu.”

 

“Tôi với cậu đánh qua đấu lại, nếu không phải tại cậu cứ tranh giành anh Văn với tôi, thì có lẽ người đang ngồi bên trong ăn tối dưới ánh nến hôm nay chính là cậu rồi.”

 

“Nhưng cậu đã đắc tội tôi, vậy thì sẽ không bao giờ có khả năng đó nữa.”…

 

Lải nhải một tràng dài.

 

Theo đúng định luật tiểu thuyết, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ không nói được nữa.

 

Tề Văn cầm ô, chậm rãi bước từ góc phố tới, vừa nhìn đã thấy Nhiếp Khương mang chút u buồn.

 

Trong mắt anh ấy, không hề có lấy một tia để ý đến Trần Lăng Tuyết, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt Nhiếp Khương, nhẹ giọng dỗ dành.

 

Giây trước còn vênh váo tự đắc, giây sau, Trần Lăng Tuyết đỏ hoe mắt chạy vào nhà hàng.

 

“Anh, có người b/ắt n/ạt em.”

 

Lúc này, Trần Tri Dương vừa ăn xong miếng bít tết cuối cùng trên đĩa, liền quay sang nhìn tôi: 

 

“Ăn no chưa?”

 

Tôi gật đầu.

 

Anh đứng dậy, trực tiếp lướt qua Trần Lăng Tuyết, đi đến trước mặt tôi.

 

“Anh đưa em về trước.”

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page