Chương 2:
07/03/2025
Chương 3:
07/03/2025
Chương 4:
07/03/2025
Chương 5:
07/03/2025
Chương 6:
07/03/2025
Chương 7:
07/03/2025
Chương 8:
07/03/2025
Chương 1:
07/03/2025
Chương 9:
10/03/2025
Chương 10:
10/03/2025
Chương 11:
10/03/2025
Chương 12:
10/03/2025
Chương 13:
10/03/2025
Chương 14:
10/03/2025
Chương 15:
10/03/2025
Chương 16:
10/03/2025
Chương 17:
10/03/2025
“Sao đây? Giành giật anh Văn với tôi vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn tranh cả anh ruột của tôi nữa à?”
Mà theo tình tiết trong tiểu thuyết, Tề Văn thầm thích Nhiếp Khương.
Nhưng hiện tại, Nhiếp Khương vẫn chưa thích Tề Văn, nhiều nhất chỉ có thể nói là có chút thiện cảm.
Hai người vì cùng chung sở thích mà thường xuyên qua lại.
Hơn nữa, vì ba ngày hai bữa Trần Lăng Tuyết lại đến gây rối, nên mới ngày càng thân thiết hơn.
Tóm lại, giai đoạn này, Nhiếp Khương vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ người anh trai mà cô ấy thầm thương nhớ bấy lâu nay.
Vậy nên khi bất ngờ gặp lại, cô ấy hoàn toàn không thể che giấu cảm xúc trong lòng.
Vừa vui mừng vừa lo lắng.
Trần Lăng Tuyết quay đầu nhìn tôi một cái, ngay sau đó liền kéo Nhiếp Khương ra ngoài.
Còn không quên khóa cửa lại.
Ở trong phòng, tôi vẫn nghe rõ giọng điệu đắc ý của cô ấy:
“Anh tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với Bối Bối, bây giờ không có thời gian gặp cậu đâu.”
Mà Trần Tri Dương, người trong cuộc, sau khi thấy hành động trẻ con của em gái mình thì chỉ bất lực cười khẽ, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, nhìn tôi.
“Quên mất chưa đưa cái này cho em.”
Anh ấy lấy từ trong túi ra một chiếc hộp dài, bao bì rất tinh xảo. Tôi nhìn anh một cái.
Anh cười nhẹ:
“Bù cho quà sinh nhật của em.”
Thật sự ngại quá.
Lời từ chối vừa đến miệng, nhưng khi nhìn thấy sợi dây chuyền lấp lánh sáng ngời bên trong, tôi lập tức nuốt ngược lại.
Đắt quá.
Rất nhiều tiền.
Rất rất nhiều tiền.
Quà của người giàu tôi thật sự thích vô cùng.
“Cảm ơn anh Tri Dương.”
Tôi ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
Anh khẽ nhướng mày cười, cầm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng lật lên, sau đó đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay tôi.
Thực ra động tác này có phần hơi thân mật.
Nhưng lúc đó, trong đầu tôi chỉ toàn là sợi dây chuyền lấp lánh tỏa ra hương vị của tiền bạc.
Vậy nên khi cánh cửa mở ra, Trần Lăng Tuyết nhìn thấy anh trai mình đang nắm cổ tay tôi, thì lập tức cười đắc ý vô cùng.
Cô ấy còn không quên kéo Nhiếp Khương ngoài cửa vào.
“Nhìn xem, có phải hai người họ rất xứng đôi không?”
Một câu nói đầy ẩn ý mập mờ.
Sắc mặt Nhiếp Khương rõ ràng không mấy dễ chịu, Trần Tri Dương liếc nhìn tôi một cái, sau đó từ từ buông tay ra.
Anh đứng dậy, bước đến trước mặt em gái mình, giơ tay lên rồi gõ một cái lên đầu cô ấy.
“Xin lỗi nhé. Em gái tôi vừa bị chó cắn, tiêm thuốc mà tiêm nhầm lên đầu, thế là thiếu mất một sợi dây thần kinh.”
Tôi: “…”
“Phụt…”
Tôi không nhịn được bật cười.
Nhận lấy ánh mắt ai oán của Trần Lăng Tuyết, tôi phải gắng hết sức mới có thể nén lại nụ cười đó.
14
Từ khi biết nam thần trong lòng Nhiếp Khương chính là anh trai mình, Trần Lăng Tuyết bắt đầu âm mưu một kế hoạch lớn.
“Mặc dù anh trai tôi xấu lắm, nhưng cũng không thể để bất cứ ai tùy tiện dòm ngó được.”
Xấu á?
Tôi liếc nhìn Trần Lăng Tuyết, cảm thấy mắt cô ấy đúng là có vấn đề.
Rõ ràng đẹp trai muốn rớt cả hàm.
Trần Lăng Tuyết xoa cằm, ra vẻ trầm ngâm.
“Hay là… cậu làm chị dâu tôi đi?”
Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, nụ cười có phần gian xảo.
“Hai ta cùng hợp sức chọc tức Nhiếp Khương, coi như báo được thù rồi.”
Nghe cũng có lý phết.
Bán đứng anh trai mình chỉ để chọc tức tình địch.
Nhưng chẳng phải cách tốt hơn là tác hợp anh trai mình với tình địch, sau đó nhân cơ hội chen vào giành nam chính sao?
Trong truyện, tay sai của Trần Lăng Tuyết – Lâm Bối Bối – chính là đã dụ dỗ cô ấy làm vậy.
Kết quả cuối cùng chẳng những không được gì, mà còn khiến anh trai thất vọng về cô ấy.
Vậy nên tôi nhất quyết không mở lời.
Và điều đó dẫn đến một hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
15
Buổi tối, Trần Lăng Tuyết rủ tôi đi ăn ở một nhà hàng mới khai trương.
Nghe nói đầu bếp là người vừa trở về từ nước ngoài, tay nghề vô cùng xuất sắc.
You cannot copy content of this page
Bình luận