Kẻ Theo Đuôi Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Vậy nên hiện tại tôi vẫn đang ở đây.

 

Dường như Trần Tri Dương đang suy nghĩ gì đó, sau đó anh ấy mới đặt tôi xuống giường, tiếp tục nói:

 

“Thời gian tới tôi sẽ tìm một căn nhà khác cho cô. Một cô gái mà ở đây một mình thế này không an toàn.”

 

Như thế không phải ngại quá sao?

 

Tôi có thể xin một căn biệt thự có bể bơi không?

 

Kìm nén sự kích động trong lòng, tôi ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

 

Trần Lăng Tuyết đứng bên cạnh, không nói gì.

 

Một đôi mắt thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài cửa, tôi đoán cô ấy lại muốn tình cờ gặp được Tề Văn.

 

Trần Tri Dương không vội rời đi, anh ấy ngồi bên giường và bắt đầu gọt táo cho tôi.

 

Còn Trần Lăng Tuyết thì kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

 

Nhưng còn chưa gọt xong quả táo, Nhiếp Khương đã đến.

 

Trên núi xảy ra sự cố trong buổi huấn luyện tập thể, hơn nữa vị thần tài lớn nhất cũng rơi vào hố, nên lớp trưởng không dám để các bạn cùng lớp tiếp tục mạo hiểm, vì vậy họ thu dọn đồ đạc trong đêm và xuống núi.

 

Tôi và Nhiếp Khương đều sống trong khu vực này, trước đây khi nguyên thân chưa trở thành tay sai của Trần Lăng Tuyết, mối quan hệ giữa cô ấy và nữ chính vẫn khá tốt.

 

Bây giờ thực ra quan hệ cũng không tệ lắm.

 

Vậy nên khi biết tôi bị trật chân, Nhiếp Khương liền vội vàng đến thăm.

 

Sau đó, cô ấy lập tức nhìn thấy Trần Lăng Tuyết trong phòng.

 

Đôi mày đẹp chưa kịp nhíu lại, ánh mắt của Nhiếp Khương đã nhanh chóng dừng lại trên người Trần Tri Dương – người đang cúi đầu chăm chú gọt táo.

 

Chết tiệt, sao tôi lại quên mất tình tiết này rồi?

 

Là nữ chính trong tiểu thuyết, trước khi xác định tình cảm với nam chính, trong lòng Nhiếp Khương luôn có một nam thần mà cô ấy thầm mến.

 

Tôi chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết đó, chỉ nhớ mang máng rằng nam thần trong lòng cô ấy cũng mang họ Trần.

 

Giờ nhìn ánh mắt của Nhiếp Khương…

 

Rõ ràng quá rồi còn gì.

 

Không phải chính là ánh mắt khi nhìn thấy người mà mình ngày đêm mong nhớ sao?

 

Trần Lăng Tuyết cũng thấy Nhiếp Khương cứ nhìn chằm chằm vào anh trai mình, cô ấy lập tức đứng chắn trước mặt anh trai như một con gà mái bảo vệ con.

 

“Cậu đến đây làm gì?”

 

Nghe thấy lời của Trần Lăng Tuyết, Nhiếp Khương mới hoàn hồn.

 

Có lẽ vì nhận ra giữa đôi anh em này có nét tương đồng trên gương mặt, cô ấy chợt hiểu ra rằng em gái của nam thần chính là Trần Lăng Tuyết – người ngày nào cũng đấu khẩu với mình.

 

“Tôi đến thăm Bối Bối.”

 

Tôi cười với cô ấy.

 

Trần Lăng Tuyết lập tức lườm tôi một cái.

 

Cuối cùng cũng gọt xong quả táo, Trần Tri Dương đặt nó vào đĩa rồi đưa cho tôi, sau đó vươn tay gõ nhẹ lên đầu em gái mình.

 

“Nói năng cho đàng hoàng!”

 

Sau đó, anh ấy đứng dậy, bước đến trước mặt Nhiếp Khương.

 

“Bạn học Nhiếp, lâu rồi không gặp.”

 

Trần Lăng Tuyết nhíu mày, lập tức kéo tay anh trai hỏi: 

 

“Hai người quen nhau à?”

 

13

 

Đúng là có quen biết.

 

Nhiếp Khương lớn lên dưới chân núi từ nhỏ, nhưng thành tích học tập lại vô cùng xuất sắc.

 

Từ bé đến lớn, cô ấy đã đại diện trường tham gia không ít cuộc thi.

 

Trong một cuộc thi toán, một trong những giám khảo chính là Trần Tri Dương.

 

Khi đó, Nhiếp Khương một mình đeo ba lô đến thành phố lớn tham gia cuộc thi, trên người lại chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có thể ngồi bên lề đường gặm màn thầu.

 

Trần Tri Dương nhìn thấy liền đích thân mang cơm đến cho cô ấy, trong suốt mấy ngày diễn ra cuộc thi cũng luôn chăm sóc cô ấy.

 

Thậm chí còn đổi cho cô ấy một khách sạn thoải mái hơn để ở.

 

Vậy nên khi còn nhỏ, Nhiếp Khương đã thầm hạ quyết tâm nhất định phải thi đậu vào thành phố H, chỉ để có thể gặp lại người anh ấy một lần nữa.

 

Bây giờ đúng là đã gặp lại rồi.

 

Nhưng cô ấy không ngờ rằng, người đó lại chính là anh trai của Trần Lăng Tuyết.

 

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

 

Sau khi biết được mối duyên này, Trần Lăng Tuyết lập tức càng bảo vệ anh trai mình chặt chẽ hơn.

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page