Kẻ Theo Đuôi Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Vậy là… cô ấy yêu người ta luôn à?

 

Trần Lăng Tuyết đỏ mặt cười ngại ngùng.

 

“Tôi lúc đó ướt như chuột lột, khóc lóc thảm thiết, chỉ có anh Văn bảo vệ tôi. Vì thế, khi ấy tôi đã thề rằng lớn lên nhất định sẽ gả cho anh ấy.”

 

Tôi không nói gì.

 

Cũng không đưa ra bất kỳ bình luận nào.

 

Với tôi mà nói, nếu hồi nhỏ có một cậu nhóc nào đó bảo vệ tôi như vậy, thì mười mấy năm sau, tôi còn chẳng nhớ nổi tên của cậu ta là gì.

 

Có lẽ vì thời gian và hoàn cảnh quá đặc biệt, nên Trần Lăng Tuyết mới một mực thích Tề Văn.

 

Chỉ tiếc rằng, cô ấy không phải nữ chính.

 

Cả đời này cũng không thể trở thành người trong lòng của Tề Văn.

 

Mối tình này, định sẵn là không có kết quả.

 

Vậy nên ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ có ý định tác hợp cô ấy với Tề Văn.

 

Thiên đạo bất khả vi.

 

Nam nữ chính vốn đã có hào quang hấp dẫn lẫn nhau, mọi sự tiếp cận của người khác, chỉ có thể trở thành bàn đạp.

 

Còn Trần Lăng Tuyết, sẽ trở thành nữ phụ ác độc trong sách.

 

Hai chúng tôi cứ thế tiếp tục tán gẫu mấy chuyện linh tinh.

 

Đến khi trăng lên cao, cuối cùng cũng vang lên tiếng gọi của Trần Tri Dương.

 

“Là anh tôi! Anh tôi đúng là từ trên trời rơi xuống cứu tôi rồi!”

 

Trần Lăng Tuyết lập tức bật dậy, cười đến mức sắp lộ cả vết chân chim.

 

“Anh ơi! Bọn em ở đây!”

 

12

 

Cuối cùng Trần Tri Dương cũng cứu được tôi và Trần Lăng Tuyết ra ngoài.

 

Lần này, vốn dĩ Trần Lăng Tuyết định bày mưu hại người, kết quả lại gậy ông đập lưng ông.

 

Nhiếp Khương khi đi ngang qua khu vực đó, nhìn thấy cái bẫy đã lập tức nhận ra có điều bất thường.

 

Nhưng lúc ấy cô ấy không nghĩ nhiều, cứ tưởng đó là bẫy săn do người dân quanh đây đặt.

 

Vậy nên cô ấy không bị lừa.

 

Ngược lại người đào bẫy thì tự mình rơi xuống hố.

 

Còn tôi, chỉ là một kẻ xui xẻo bị vạ lây mà thôi.

 

Mắt cá chân tôi bị trật rất nghiêm trọng, vừa vén ống quần lên đã thấy một mảng sưng đỏ lớn.

 

Trần Tri Dương không nói hai lời, lập tức bế tôi lên.

 

“Nơi này khó đi, tôi bế cô xuống.”

 

Trần Lăng Tuyết cũng gật đầu.

 

Dù gì tôi cũng vì bảo vệ cô ấy mà bị thương, tất nhiên cô ấy không muốn tôi để lại di chứng gì.

 

Trần Tri Dương cứ thế bế tôi xuống núi.

 

Tôi tựa vào lồng ngực anh ấy, anh ấy cúi đầu nhìn tôi.

 

“Lần này cảm ơn cô.”

 

Giọng nói của anh ấy rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn đi.

 

Tôi lắc đầu.

 

“Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng, vì đã kéo tôi ra khỏi hố.”

 

Trần Tri Dương liếc sang cô em gái đang cúi đầu không dám hó hé bên cạnh, lạnh lùng hừ một tiếng.

 

“Có người tưởng mình thông minh, cuối cùng lại tự làm khổ mình.”

 

Trần Lăng Tuyết biết mình đuối lý, hoàn toàn không dám cãi lại dù chỉ một câu.

 

Cô ấy bực tức trong lòng, nên lúc xuống núi trông thấy một con chó đang sủa về phía mình, cô ấy bực bội giơ chân lên đá hụt một cú.

 

Và rồi… bị chó cắn.

 

Cuối cùng, tôi và Trần Lăng Tuyết cùng nằm trên giường bệnh.

 

Cô ấy khóc lóc bên này, tôi khóc rấm rứt bên kia.

 

Cô ấy bị chó cắn, phải tiêm vài mũi liền, kim tiêm to đùng.

 

Khóc đến mức như trời sập.

 

Trần Tri Dương thì tươi cười, đưa tay chọc chọc vào mặt em gái mình.

 

“Xem em có còn thích loạn đạp lung tung nữa không?”

 

Còn tôi, chỉ là trật mắt cá chân, bác sĩ bôi thuốc cho tôi, dặn tôi mấy ngày này không được vận động mạnh, có thể nằm thì đừng ngồi, có thể ngồi thì đừng đứng.

 

Dù vậy, chấn thương của tôi cũng không cần nằm viện.

 

Trần Tri Dương đích thân đưa tôi về.

 

Bế kiểu công chúa, thoả mãn toàn bộ tâm hồn thiếu nữ của tôi.

 

Nhìn thấy căn nhà tranh cũ kỹ của tôi, hàng chân mày của anh ấy nhíu chặt lại.

 

“Cô sống ở đây một mình sao?”

 

Tôi gật đầu.

 

Dù gì, thần tài Trần Lăng Tuyết nói sẽ tặng tôi một căn biệt thự giá hàng chục triệu, nhưng thủ tục sang tên nhà đất cũng không phải nhanh chóng là làm xong được.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page