Chương 2:
07/03/2025
Chương 3:
07/03/2025
Chương 4:
07/03/2025
Chương 5:
07/03/2025
Chương 6:
07/03/2025
Chương 7:
07/03/2025
Chương 8:
07/03/2025
Chương 1:
07/03/2025
Chương 9:
10/03/2025
Chương 10:
10/03/2025
Chương 11:
10/03/2025
Chương 12:
10/03/2025
Chương 13:
10/03/2025
Chương 14:
10/03/2025
Chương 15:
10/03/2025
Chương 16:
10/03/2025
Chương 17:
10/03/2025
Để bảo vệ đại tiểu thư bên cạnh, mắt cá chân tôi đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Cô ấy bối rối, trong mắt còn mang theo chút tự trách:
“Cậu có đau không?”
Câu này mà cũng phải hỏi à.
Trần Lăng Tuyết cũng biết rõ tôi bị thương là vì bảo vệ cô ấy, vậy nên luôn ở bên cạnh tôi.
Nhìn thấy tôi đau đến mức toát mồ hôi, cô ấy lập tức mở miệng an ủi:
“Không đau, không đau đâu! Đợi ra ngoài rồi, tôi sẽ mua thật nhiều quần áo, trang sức cho cậu, loại đính kim cương ấy, được không?”
Tôi lập tức cảm thấy chân mình không còn đau nữa.
Thắt lưng cũng hết nhức.
Thậm chí còn có thể bật dậy đánh một bài quân thể quyền.
Vậy nên tôi đánh bạo đề xuất một ý kiến:
“Tôi không thích kim cương, có thể đổi thành vàng được không?”
Tôi luôn cảm thấy vàng có giá trị hơn.
Kim cương tuy đẹp, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thứ hào nhoáng mà không thực tế.
Thà tích trữ vàng trên người, sau này nhất định sẽ có ích hơn.
Cảm giác tự trách trong lòng Trần Lăng Tuyết dần tan biến, cô ấy giơ tay vỗ lên vai tôi một cái.
“Được, được, được! Tôi đổi hết thành vàng cho cậu.”
“Hay là tôi tặng luôn cậu một thỏi vàng nhé?”
Tôi lập tức thò đầu ra:
“Thật á?”
Cô ấy sững người.
Sau đó sảng khoái gật đầu.
“Tất nhiên rồi! Cậu vì cứu tôi mà bị thương, dù có tặng cậu mười thỏi vàng cũng chẳng đáng gì.”
Quả nhiên, người giàu nói chuyện thật bá đạo.
Nhưng tôi thật sự rất thích nha, hí hí…
Nước mắt không kìm nổi trào ra… từ khóe miệng tôi.
Dù sao thì, đây cũng là cái hố mà cô ấy đã đích thân chỉ huy đào.
Cũng chính cô ấy tự giẫm lên bẫy mà rơi vào.
Nên hơn ai hết, cô ấy hiểu rõ nơi này có kêu trời cũng không thấu, gọi đất cũng chẳng hay.
Lại càng không thể mong chờ vào đám bạn học còn đang ở khu cắm trại.
Tệ nhất là, tín hiệu trên núi cực kỳ kém, đến cả điện thoại cũng không gọi được.
Giờ chỉ còn hy vọng vào Trần Tri Dương. Trước khi lên núi, tôi đã nhắn tin cho anh ấy, anh ấy nói sau khi xong việc buổi tối sẽ đến.
Đến lúc đó, không liên lạc được với ai, kết hợp với tin nhắn tôi đã gửi, chắc chắn anh ấy sẽ đoán được tôi và Trần Lăng Tuyết đã gặp chuyện.
Tôi và Trần Lăng Tuyết ngồi song song trong hố.
Không ai nói gì.
Thế giới trong cuốn sách này, là một tiểu thuyết tình cảm ngọt ngào điển hình.
Tôi gần như không cần đọc hết cuốn sách cũng có thể đoán được diễn biến sau này.
Nhưng có một điều, đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu.
Đó là…
“Tiểu Tuyết, tại sao cậu lại thích Tề Văn như vậy?”
Chỉ vì tình cảm từ nhỏ đến lớn sao?
Thanh mai trúc mã, rồi cứ thế mà thích suốt hơn mười năm?
Nghe tôi nhắc đến Tề Văn, Trần Lăng Tuyết cảnh giác liếc tôi một cái, hình như đang lo lắng tôi cũng thích anh ấy.
“Cậu thấy có khả năng không?”
Tôi cười nhếch mép không chút cảm xúc.
Bình thường mỗi khi nhìn thấy Tề Văn, trong mắt tôi đều tràn đầy sự ghét bỏ.
Rõ ràng đến mức không thể nào che giấu nổi.
Cuối cùng cô ấy cũng chịu suy nghĩ, sau đó bắt đầu kể cho tôi nghe ký ức mà cô ấy trân trọng nhất.
“Năm đó anh ấy bảy tuổi, tôi sáu tuổi.”
“Cả hai chúng tôi cùng về quê. Anh ấy lúc nào cũng như một người anh trai, luôn bảo vệ tôi.”
“Năm đó, trời lất phất mưa dưới những tán hoa hạnh, anh ấy nói rằng anh ấy là thiên thần hộ mệnh của tôi. Có lẽ, ngay từ đầu đã là sai lầm rồi.”
Tôi: “…”
Tôi không nhịn được mà trợn mắt trắng.
“Nói vào trọng điểm!”
Lúc này Trần Lăng Tuyết mới hắng giọng hai tiếng, rồi chỉ lên tán cây trên đầu.
“Hồi nhỏ tôi chơi trong rừng quê, hôm đó trời có mưa nhỏ, rồi không hiểu sao cái cây trên đầu tôi đột nhiên rung rinh, làm nước mưa trên lá rơi hết lên đầu tôi.”
“Tôi đứng yên khóc như mưa, chính anh Văn từ trên trời rơi xuống, nắm tay tôi dẫn đi thay đồ.”
“Trên đường đi còn dỗ dành tôi, đưa cho tôi một cây kẹo que, nói rằng sau này sẽ mãi mãi bảo vệ tôi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận