Chương 2:
07/03/2025
Chương 3:
07/03/2025
Chương 4:
07/03/2025
Chương 5:
07/03/2025
Chương 6:
07/03/2025
Chương 7:
07/03/2025
Chương 8:
07/03/2025
Chương 1:
07/03/2025
Chương 9:
10/03/2025
Chương 10:
10/03/2025
Chương 11:
10/03/2025
Chương 12:
10/03/2025
Chương 13:
10/03/2025
Chương 14:
10/03/2025
Chương 15:
10/03/2025
Chương 16:
10/03/2025
Chương 17:
10/03/2025
Tôi phát hiện ra mình là kẻ theo đuôi của nữ phụ ác độc.
Ngày nào cô ấy cũng b/ắt n/ạt tôi.
Trang sức đeo lâu ngày thì tiện tay ném cho tôi, túi xách phiên bản giới hạn thì quăng thẳng vào đầu tôi, thậm chí còn bố thí cho tôi cả một căn biệt thự để tá túc.
Nữ chính vì thế mà bất bình thay cho tôi, nói rằng cô ấy đang sỉ nhục nhân cách của tôi, rồi còn cãi nhau to với nữ phụ ngay tại chỗ.
Tôi lập tức cầm chảo đập ngất xỉu nữ chính.
“Đừng làm lỡ chuyện kiếm nhiều tiền của tôi!”
….
Người khác xuyên không đều trở thành nữ chính.
Còn tôi, một khi xuyên không thì lại biến thành… kẻ theo đuôi của nữ phụ ác độc.
Pha trà, rót nước, cúi đầu khúm núm.
Mở miệng sai tôi chạy chân mua đồ cũng chỉ là chuyện thường ngày.
Dường như đã là kẻ theo đuôi, tôi liền không có chút tự do hay nhân quyền nào.
Tôi cố gắng phản kháng, tiếc là vẫn thất bại.
Mà lý do thất bại thì có hơi khó nói.
“Lâm Bối Bối, mau đi mua cho tôi chai nước!”
Nữ phụ ác độc Trần Lăng Tuyết ngồi trên ghế, tay quạt gió, làn da trắng nõn của cô ấy bị mặt trời chiếu đến hơi ửng đỏ.
Dù vậy, cô ấy vẫn khăng khăng ở lại sân bóng rổ để xem nam chính thi đấu.
Chỉ để so với nữ chính xem ai dành tình cảm cho nam chính nhiều hơn.
Cố chấp như một con bò vậy.
Nhân lúc cô ấy không chú ý, tôi lén đảo mắt mấy vòng.
Nghe Trần Lăng Tuyết nói vậy, tôi còn chưa trợn xong mắt trắng thì suýt chút nữa bị chuột rút.
Lại là cái giọng điệu ra lệnh đó, hoàn toàn không xem tôi là bạn bè.
Tôi ủ rũ nhìn cô ấy.
Trần Lăng Tuyết lườm tôi một cái đầy ghét bỏ, sau đó móc từ trong túi ra mấy tờ tiền mệnh giá một trăm, nhét hết vào tay tôi.
“Mau đi mua, đừng có lề mề!”
Nỗi ai oán trong lòng tôi vừa mới dâng lên, thì ngay khoảnh khắc nhìn thấy “Mao gia gia” liền lập tức tan biến.
(Hình lãnh tụ Mao của TQ in trên tờ tiền 100 tệ.)
Tôi tức tốc lao về phía siêu thị trường học như một vận động viên chạy nước rút.
Trần Lăng Tuyết chưa bao giờ uống nước ngọt, ở trường cũng chỉ uống nước khoáng.
Mà trong trường, loại nước khoáng đắt nhất cũng chỉ năm tệ một chai.
Là một kẻ theo đuôi chu đáo, tôi biết chắc chắn lát nữa sẽ có một trận chiến tranh giành nước, Trần Lăng Tuyết nhất định không chịu thua kém.
Vậy nên tôi dứt khoát mua luôn hai chai nước.
Đỡ mất công chạy thêm lần nữa.
Tổng cộng là mười tệ.
Mà Trần Lăng Tuyết tiện tay lấy trong ví ra, liền đưa thẳng cho tôi mười tờ “Mao gia gia”.
Còn dư lại chín trăm chín mươi tệ.
Theo phong cách tiêu tiền của Trần Lăng Tuyết, chắc chắn cô ấy sẽ vung tay hào phóng, không chút do dự mà nói:
“Coi như phí chạy vặt cho cậu.”
Chín trăm chín mươi tệ tiền chạy chân.
Cũng đắt thật.
Hồi đó tôi không thể phản kháng đòi quyền con người, lý do lớn nhất chính là đây.
3
Khi tôi xuyên vào cuốn sách này, chủ nhân ban đầu của cơ thể này vừa mới ôm chặt đùi của Trần Lăng Tuyết.
Là kẻ theo đuôi túc trực 24/7, chỉ cần Trần Lăng Tuyết không vui, cô ấy sẽ mắng người không chút kiêng nể, mắng xong còn bắt tôi đi mua nước cho cô ấy.
Lý do là mắng mệt rồi, cần uống nước để hồi sức.
Khi đó, nắm đấm của tôi đã siết chặt.
Chỉ chút nữa thôi là tôi sẽ giơ tay lên, định cho cô ấy biết vì sao bầu trời lại xanh, vì sao hoa lại đỏ.
Nhưng Trần Lăng Tuyết đã nhanh hơn một bước, cô ấy rút ngay một xấp Mao gia gia từ trong túi xách ra.
Rồi nhét thẳng vào tay tôi.
“Mắng xong thoải mái hơn nhiều, đây là phí tổn thất tinh thần cho cậu.”
Giữa việc cầm tiền và giữ lòng tự trọng, tôi đau lòng chọn vế trước.
Tôi ước lượng độ dày của xấp tiền kia, đoán chừng cũng phải gần hai mươi ngàn.
Mà chủ nhân ban đầu của cơ thể này – Lâm Bối Bối – hiện giờ còn đang sống trong một căn nhà tranh rách nát.
Mái nhà thì thủng lỗ chỗ.
Buổi tối ngủ chung với chuột và gián.
Đêm đầu tiên ở nhà tranh, tôi suýt chút nữa bị dọa bay hồn vía, may mà bác gái nhà bên cạnh kịp thời nhấn nhân trung mới cứu tôi tỉnh lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận