Kẻ Rình Trộm

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Mẹ tôi vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người họ, mở miệng: “Anh Kiến à? Nghe thân mật ghê ha.”

 

Bố tôi vội vã chữa cháy: “Vừa nãy Hiểu Đồng mơ thấy bạn trai nó. Tên bạn trai cũng có chữ ‘Kiến’. Nó gọi bạn trai đó mà.”

 

Mẹ tôi bật cười, nhưng là kiểu cười khiến người ta rợn cả da gà.

 

Bà ta mở đoạn video từ camera giám sát mà thám tử tôi thuê đã gửi cho.

 

Bố tôi trợn trừng mắt, quay sang nhìn Triệu Hiểu Đồng: “Mẹ kiếp! Con đàn bà chết tiệt, mày cố tình gài bẫy tao phải không? Là mày lên kế hoạch, muốn hủy hoại tao đúng không?!”

 

Triệu Hiểu Đồng cũng sững người, lắc đầu lia lịa: “Không phải em! Em không gắn camera! Em cũng không gửi đoạn đó!”

 

Nhưng bố tôi không tin.

 

Ông ta lao đến bóp cổ cô ta, gằn giọng: “Chính là mày! Tao chỉ định chơi chơi thôi! Mày đâu phải con ruột của tao! Mày muốn phá nát cái nhà này đúng không?!”

 

Cô ta giãy giụa dữ dội, nhưng thể lực chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không thể thoát khỏi tay ông ta.

 

Tôi tận mắt chứng kiến cô ta dần dần bất động.

 

Bố tôi chẳng thèm xác nhận xem cô ta chết thật chưa, chỉ xoay người lại, tiếp tục quỳ trước mặt mẹ tôi.

 

Ông ta tự tát liên tục, vừa tát vừa lải nhải: “Bảo bối à, lúc đó anh hồ đồ nhất thời thôi. Anh thề sẽ không bao giờ như vậy nữa. Con tiện nhân đó chết rồi, dù sao nó cũng không phải con ruột của chúng ta mà.”

 

“Anh thề sau này sẽ đối tốt với em và con gái ruột của mình. Bảo bối, chúng ta về phòng ngủ nha…”

 

Nhưng mẹ tôi vẫn cười — là nụ cười đáng sợ.

 

Bà ta dùng mũi dao gọt trái cây nhẹ lướt qua má ông ta, dịu dàng cất tiếng: “Chồng à, anh hư rồi phải không? Là em không đủ làm anh thỏa mãn sao? Đến mức phải lén đi tìm đàn bà khác?”

 

Bố tôi liên tục xua tay, nhưng mẹ tôi đột ngột đâm thẳng dao vào hạ bộ ông ta.

 

Vừa đâm, bà ta vừa lạnh lùng nói: “Nếu em không làm anh thỏa mãn được, thì anh cũng đừng hòng được thỏa mãn nữa. Thứ này không cần thiết nữa rồi.”

 

Bố tôi đau đến mức gào thét, nhưng mẹ tôi vẫn không dừng tay.

 

Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng cửa chính bị đạp tung.

 

Ngay sau đó, vài cảnh sát xuất hiện trong màn hình camera.

 

Không sai — khi thấy mẹ tôi về đến nhà qua camera, tôi đã gọi điện báo cảnh sát.

 

Dù sao thì… đây cũng là xã hội pháp quyền, chó cắn chó thì cũng cần có người can thiệp chứ.

 

Mẹ tôi bị cảnh sát dẫn đi, còn bố tôi và Triệu Hiểu Đồng được đưa lên xe cấp cứu.

 

Sau đó thì xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ, vì camera giám sát của tôi chỉ theo dõi được đúng căn phòng của cô ta mà thôi.

 

9.

 

Tôi nhờ thám tử tư theo dõi và báo cáo tình hình tiếp theo của ba người đó theo thời gian thực.

 

Còn bản thân tôi thì có chuyện quan trọng hơn phải làm.

 

Bởi vì kết quả giám định huyết thống từ bệnh viện đã có rồi.

 

Tôi không có quan hệ huyết thống với Triệu Kiến!

 

Triệu Hiểu Đồng cũng không có quan hệ huyết thống với Triệu Kiến!

 

Nói cách khác — cả tôi và cô ta đều không phải con ruột của nhà họ Triệu!

 

Tôi chết lặng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Những ngày gần đây, tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích bố mẹ ruột của mình và điều tra tình hình khi tôi được sinh ra năm xưa.

 

Nhưng trên mạng không hề có một manh mối nào.

 

Bài đăng của tôi cứ như đá ném xuống biển, không có hồi âm.

 

Hai tuần sau, thám tử tư gửi tin cho tôi, anh ta nói: cả ba người trong nhà Triệu Hiểu Đồng đều đã chết.

 

Tôi hơi ngạc nhiên. 

 

Triệu Hiểu Đồng chết là điều tôi có thể hiểu, vì cô ta bị bố tôi bóp cổ.

 

Nhưng tôi không hiểu bố mẹ nuôi của tôi chết kiểu gì.

 

Tôi tiếp tục truy hỏi nguyên nhân, lúc này thám tử mới kể lại toàn bộ quá trình.

 

Hóa ra lúc đó Triệu Hiểu Đồng vẫn chưa chết do bị bóp cổ. 

 

Sau khi được đưa vào viện, cô ta nhân lúc bác sĩ không chú ý đã định ra tay giết bố tôi.

 

Nhưng đúng lúc đó, bố tôi lại đang quấy rối một nữ y tá đang điều trị cho cô ta.

 

Thấy Triệu Hiểu Đồng lao đến, ông ta tưởng rằng cô ta lại muốn dây dưa với mình, liền tiện tay chộp lấy con dao gọt trái cây gần đó và ném thẳng về phía cô ta.

 

Một nhát xuyên tim, Triệu Hiểu Đồng chết ngay tại chỗ.

 

Cô y tá kia sợ quá hét ầm lên, bố tôi lại nhào tới ôm lấy cô ấy — đúng lúc đó bạn trai của y tá bước vào và nhìn thấy toàn bộ.

 

Không nói không rằng, anh ta lao đến đấm liên tục vào người bố tôi — cuối cùng đánh chết luôn.

 

Còn mẹ tôi, tình cảnh cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ khác là bà ta ở trong tù thì đi quyến rũ quản giáo.

 

Quản giáo bị bà ta mê hoặc, đặc biệt “chăm sóc” trong trại giam.

 

Những tù nhân nữ cùng phòng thấy vậy thì ghen tức.

 

Nhân lúc mẹ tôi đang ngủ, họ hợp sức bóp chết bà ta.

 

Nghe xong toàn bộ sự việc, tôi không thấy thương xót chút nào, thậm chí còn muốn bật cười.

 

10.

 

Nửa năm sau, tôi đã tìm được bố mẹ ruột của mình.

 

Hóa ra năm đó, chính Triệu Kiến đã lén bế tôi đi khi bố mẹ ruột không để ý!

 

Để tìm lại tôi, bố mẹ ruột tôi đã mua lại cả bệnh viện năm đó.

 

Họ luôn giữ lại thông tin của Triệu Kiến và đưa tôi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của ông ta — trong đó ghi rõ ông ta mắc chứng tinh trùng yếu, hoàn toàn không có khả năng sinh con.

 

Vì sợ bị người đời chê cười, ông ta bảo mẹ nuôi tôi giả vờ mang thai rồi vào viện, còn bản thân thì nhân lúc không ai để ý đã bế đi hai đứa trẻ sơ sinh.

 

Hai đứa bé đó chính là tôi và Triệu Hiểu Đồng!

 

Nhưng vì tất cả thông tin cá nhân của Triệu Kiến lúc đi khám đều là giả, nên bố mẹ ruột tôi mãi vẫn không lần ra được ông ta.

 

Cuối cùng, mọi thắc mắc giày vò tôi bấy lâu đã được sáng tỏ.

 

Khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, chúng tôi ôm nhau bật khóc.

 

Mẹ ruột tôi ôm chặt tôi, nghẹn ngào nói: “Con gái ngoan của mẹ, hơn hai mươi năm rồi… cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con. Tài sản hàng tỉ của nhà ta… tất cả đều là của con!”

 

Tôi sững người mất một giây, rồi mạnh mẽ gật đầu: “Vâng!”

 

Tài sản hàng tỉ đấy! Từ giờ tôi chính là bà hoàng giàu có rồi!

 

Cuộc đời đúng là có thể xoay chuyển chỉ trong chớp mắt!

 

Hết.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page