Kẻ Rình Trộm

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi chết sững.

 

Thì ra… cô ta không phải con ruột của bố mẹ tôi? Là đứa trẻ bị bế về từ giường bệnh bên cạnh?

 

Vậy nghĩa là giữa họ không có quan hệ huyết thống, cho nên dù làm gì đi nữa cũng không vi phạm luật?

 

Cả đêm, thông tin dồn dập khiến đầu óc tôi như hóa thành một nồi cháo loãng.

 

Lúc này Triệu Hiểu Đồng lại nói: “Nếu anh đã không thích con mụ mặt vàng đó, thì ly hôn đi, rồi chúng ta bỏ trốn.”

 

Bố tôi lắc đầu: “Không được, nếu anh ly hôn với bà ta thì không lấy được tiền.”

 

Ánh mắt cô ta chợt trở nên sắc lạnh: “Vậy thì giết bà ta đi!”

 

Bố tôi trầm mặc một lúc rồi nói: “Thế còn Tiểu Trân thì sao? Nhỡ nó phát hiện thì sao?”

 

Khóe miệng cô ta nhếch lên: “Vậy thì giết luôn nó đi. Y như kiếp trước ấy. Anh cho thuốc ngủ vào nước của nó, đợi thuốc ngấm em sẽ ra tay bóp chết nó.”

 

Đồng tử tôi co rút — bố tôi cũng trọng sinh rồi!

 

Thì ra cái chết của tôi ở kiếp trước, ông ta cũng là đồng phạm!

 

Chẳng trách lần đó cô ta bóp cổ tôi mà tôi hoàn toàn không có sức phản kháng — hóa ra là do ông ta bỏ thuốc ngủ vào cốc của tôi!

 

Nhưng lần này, tôi tuyệt đối không để cho bọn họ có cơ hội giết tôi nữa.

 

Nghĩ lại vẻ điên cuồng của mẹ tôi mỗi lần ghen, ai chết ai sống… còn chưa chắc đâu.

 

8.

 

Sáng hôm sau, tôi lưu lại đoạn video từ camera giám sát tối qua và để thám tử tư gửi ẩn danh cho mẹ tôi.

 

Chuyện như thế này, tôi không muốn để lộ thân phận mình. 

 

Ai biết được, chó điên đến đường cùng có cắn loạn lên không?

 

Tối qua tôi thức trắng, chỉ để suy nghĩ một vấn đề.

 

Nếu như Triệu Hiểu Đồng là đứa trẻ được bế từ giường bệnh nhà người khác về, không hề có quan hệ huyết thống với bố mẹ tôi…

 

Vậy có khả năng nào rằng người đó thật ra là tôi không?

 

Tức là — người không có quan hệ máu mủ với họ thực chất là tôi.

 

Dù sao thì trẻ sơ sinh mới sinh ra ai nhìn cũng giống nhau, nhầm lẫn là chuyện rất thường.

 

Hơn nữa, tôi là mắt hai mí, còn cả bố mẹ tôi lẫn cô ta đều là mắt một mí.

 

Còn có nhiều đặc điểm trên gương mặt khác, cũng khác biệt rất rõ.

 

Điều quan trọng nhất là — tôi cảm thấy mình là một người bình thường.

 

Vậy nếu nghĩ theo hướng ngược lại… rất có thể tôi thực sự không phải con ruột của họ.

 

Tôi gửi ảnh cô ta và bố tôi, cùng với những nơi họ hay đi qua trong ngày cho thám tử tư, bảo anh ta nghĩ cách lén lấy vài sợi tóc của họ — tôi muốn làm xét nghiệm ADN.

 

Và rồi, lại đến buổi tối.

 

Tôi nhìn vào màn hình camera, hình ảnh không phù hợp với trẻ em của cô ta và bố tôi lại hiện ra.

 

Tính theo thời gian, có lẽ mẹ tôi sắp về đến nhà rồi.

 

Quả nhiên, chỉ vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng cửa mở rất khẽ.

 

Nhưng bố tôi và cô ta hoàn toàn không hề hay biết.

 

Rầm! — cánh cửa phòng bị mở tung.

 

Cảnh nóng lập tức bị phá vỡ, bố tôi cau có nói: “Ai vậy?”

 

Nói xong ông ta mới giật mình ngồi bật dậy, đối diện thẳng với ánh mắt lạnh như băng của mẹ tôi.

 

Tôi thấy rất rõ — trong tay mẹ là một con dao gọt trái cây sáng loáng.

 

Bố tôi hiển nhiên cũng thấy, lăn khỏi giường, “phịch” một tiếng quỳ rạp trước mặt mẹ tôi.

 

Ông ta nắm lấy tay người phụ nữ, cuống quýt nói: “Bảo bối à, em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ đâu, anh với con bé không có gì cả, thật sự không làm gì hết.”

 

Triệu Hiểu Đồng ngơ ngác, không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào bố tôi rồi nói: “Anh Kiến, chẳng phải chúng ta đã…”

 

Cô ta còn định nói thêm thì bị bố tôi ngắt lời: “Con nói gì thế, Hiểu Đồng? Vừa nãy không phải con gặp ác mộng, sợ quá nên gọi bố qua dỗ con à?”

 

Nói xong, ông ta quay lại nhìn mẹ tôi, gượng cười: “Anh quen ngủ không mặc đồ, em biết mà. Có khi Hiểu Đồng cũng thế, nhưng anh không nhìn thấy gì đâu, trong phòng tối thui à.”

 

“Bảo bối, chẳng phải anh cho em đi Tam Á nghỉ ngơi rồi sao? Sao mới ngày thứ hai đã về rồi? Tam Á không vui à? Không sao, nếu em muốn đi đâu khác, anh mua vé cho em ngay.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page