Kẻ Rình Trộm

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Lúc này, bố tôi lên tiếng, xoa đầu mẹ tôi để dỗ dành: “Bảo bối đừng giận nữa, để nó đi đi, sau này việc nhà để anh lo, đỡ phải để nó ở nhà làm em cáu.”

 

Mẹ tôi cắn môi gật đầu, nũng nịu nói: “Vẫn là chồng em tốt nhất, thưởng cho anh một nụ hôn nha~”

 

Hai người đó, ngay trước mặt hai đứa con gái của mình, cứ thế mà hôn nhau đắm đuối.

 

Nghe được câu nói của bố, trong lòng tôi vui mừng không tả xiết — cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái nhà này rồi.

 

Cảm giác nhìn họ hôn nhau trước mặt còn chẳng thấy ghê tởm như trước nữa.

 

Tôi chẳng muốn ở thêm phút nào nữa, viện lý do bên công ty có việc gấp, đến bữa còn chưa kịp ăn đã quay vào phòng thu dọn đồ đạc.

 

Sau khi xếp gọn đồ và bước chân ra khỏi cửa nhà, tôi chỉ cảm thấy không khí bên ngoài cũng tràn đầy tự do.

 

Cái gia đình méo mó đó, tôi đã chịu đựng đủ rồi. 

 

Tôi tìm đại một trung tâm môi giới, thuê căn phòng giá vừa phải, chuyển vào ở ngay.

 

Sau khi dọn ra ngoài, thú vui lớn nhất mỗi ngày của tôi chính là xem Triệu Hiểu Đồng uốn éo như giun trước mặt con búp bê.

 

Tôi còn phát hiện ra cô ta có rất nhiều quần áo mới, phong cách rất giống mẹ tôi.

 

Có lẽ là mẹ tôi mua cho, xem ra để cô ta giữ chân cái tên “cuồng sủng vợ” kia, bà ta đầu tư không ít.

 

Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy thì cô ta nhắn tin WeChat, gửi cho tôi một tấm ảnh.

 

Ôi trời, cả giường toàn là đồ nội y kiểu “quý bà quyến rũ”.

 

Nhưng mấy bộ đồ này tôi đều đã thấy qua trên camera giám sát rồi.

 

Ngay sau đó, cô ta cũng nhắn tin tiếp: 【Chị ơi, chị xem nè, toàn là đồ chồng em mua cho đó. Chị thích bộ nào không? Em gửi qua cho chị. Sau đó chị mặc thử chụp vài tấm gửi lại cho em là được rồi~】

 

Tôi lập tức gửi cho cô ta một dấu hỏi chấm.

 

Cô ta lại nhắn tiếp: 【Aiya~ Chị giúp em chút đi mà. Chị đâu đẹp bằng em. Em gửi ảnh chị mặc mấy bộ này cho chồng em xem, có so sánh thì anh ấy mới càng yêu em hơn chứ.】

 

【Với lại, chồng em là thiếu gia nhà giàu mà, sau này em gả vào hào môn thì người được lợi chẳng phải chị sao? Như bây giờ đấy, anh ấy hay mua đồ cho em, em mặc chán rồi cũng có thể cho chị mà?】

 

Tôi cạn lời… Hóa ra tôi là vật so sánh?

 

Chẳng lẽ tôi nghèo tới mức không mua nổi quần áo, phải mặc đồ cô ta thải ra?

 

Gọi một tên rình trộm mà đến mặt cũng chưa từng thấy là “chồng”, cô ta đúng là đầu óc có vấn đề.

 

Tôi không thèm đôi co nữa, chặn luôn cô ta.

 

Bỗng dưng, tôi nghĩ tới một sự trùng hợp kỳ lạ.

 

Sao quần áo mà tên rình trộm mua lại giống y hệt phong cách của mẹ tôi?

 

Đến mức tôi còn tưởng đó là đồ mẹ tôi mua cho cô ta.

 

Mà mẹ tôi thì luôn chọn đồ theo sở thích của bố tôi.

 

Tôi có thể chắc chắn là con búp bê chưa từng được cô ta mang ra khỏi phòng.

 

Mẹ tôi cũng chưa từng vào phòng cô ta.

 

Vậy thì tên rình trộm không thể nào thấy được kiểu quần áo mẹ tôi mặc.

 

Chẳng lẽ đàn ông đều thích phong cách quý bà như vậy?

 

Hay là…

 

Một ý nghĩ quái dị bỗng nổ tung trong đầu.

 

6.

 

Biết số điện thoại của Triệu Hiểu Đồng thì có rất nhiều người.

 

Biết địa chỉ nhà tôi cụ thể thì cũng không ít.

 

Nhưng người biết rõ phong cách ăn mặc riêng tư của mẹ tôi thì lại cực kỳ hiếm.

 

Mà thỏa mãn cả ba điều này… chỉ có duy nhất một người đàn ông!

 

Chính là: bố tôi!

 

Khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

 

Nghĩ đến túi đu đủ mà mấy hôm trước ông ta xách về, rồi ánh mắt đầy ẩn ý ông ta nhìn Triệu Hiểu Đồng khi mẹ tôi không để ý…

 

Dù khó tin đến mấy, nhưng mọi dấu hiệu đều đang chỉ thẳng về phía ông ta.

 

Nghĩ đến đây, tôi như chợt hiểu ra vì sao kiếp trước ông ta lại trơ mắt đứng nhìn tôi bị bóp cổ đến chết mà không ra tay cứu.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page