Nhưng đến khi thấy tin nhắn cuối cùng, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì khu chung cư nhà tôi khi ghi địa chỉ nhận hàng phải ghi rõ số căn hộ, nếu không nhân viên giao hàng sẽ không tìm được.
Mà hắn ta lại bảo đã đặt mua đồng phục gửi cho cô ta, chẳng phải có nghĩa là tên biến thái đó đã biết chính xác địa chỉ nhà tôi sao?
Nghĩ đến đây tôi liền hỏi: “Em đưa địa chỉ nhà mình cho hắn rồi à?”
Cô ta lắc đầu: “Đâu có, sao thế?”
Tôi cau mày.
Không thể nào, nếu cô ta chưa nói, thì tên rình trộm đó làm sao biết được chính xác địa chỉ nhà tôi?
Tôi lại hỏi: “Vậy hắn không biết địa chỉ, sao gửi đồng phục cho em được?”
Cô ta lập tức đổi sang gương mặt si mê, nói: “Chị chưa nghe câu này à? Tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản, người thật lòng muốn tặng quà cho em, cho dù em không nói gì, anh ấy cũng có thể tìm cách gửi đến tận tay!”
“Em còn chưa nói cả số điện thoại cho anh ấy nữa, vậy mà anh ấy vẫn liên lạc được với em.”
“Không thể tưởng tượng nổi, anh ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức, tiền bạc và nhân lực để có được thông tin của em. Anh ấy thật sự quá yêu em rồi!”
Tôi cạn lời.
Cô ta tưởng mình là nữ chính trong mấy bộ ngôn tình tổng tài chắc?
Đây là đời thật, không phải tiểu thuyết, như thế này đáng sợ lắm đấy.
Không nói gì mà hắn ta vẫn biết số điện thoại và địa chỉ cụ thể?
Tôi không dám tưởng tượng bước tiếp theo, hắn ta có thể sẽ phá mật mã cửa để vào thẳng nhà tôi.
Xem ra cần nhanh chóng dọn ra khỏi nơi này.
Lỡ đâu tên biến thái đó có khuynh hướng bạo lực, đến lúc ấy kéo cả tôi vào thì khổ mình.
Tuy nhiên, tôi không nói những điều đó ra.
Kiếp trước, để bảo vệ cô ta, tôi đã nghỉ việc.
Lần này thì không.
Tôi vẫn giữ công việc, thế nên có thể lấy cớ công việc để dọn ra ở riêng.
Tôi đặt đồng hồ báo thức vào đúng 12 giờ trưa – thời điểm nhà tôi thường ăn cơm.
Chẳng bao lâu sau, đến giờ ăn trưa, mẹ tôi làm một bàn đầy thức ăn.
Bố tôi cũng vừa từ ngoài về, trên tay còn xách theo một túi đựng đu đủ.
Ánh mắt mẹ tôi rơi vào túi đu đủ đó, bĩu môi làm nũng với bố tôi: “Đáng ghét~ Anh mua đu đủ làm gì, chê người ta chưa đủ to hả?”
Bố tôi hôn nhẹ lên trán mẹ, nói: “Sao lại thế, chẳng qua là siêu thị dưới lầu đang giảm giá, tiện tay mua thôi. Em không thích thì để hai đứa nhỏ ăn.”
Mẹ tôi lúc này mới vui vẻ, đưa túi đu đủ cho Triệu Hiểu Đồng: “Hiểu Đồng, con ăn đi, ngực to thì đàn ông mới thích, nhất là mấy người kiểu sủng vợ điên cuồng ấy, kiểu gì cũng bị con nắm chắc trong tay.”
Nói xong, bà ta không quên liếc mắt nhìn tôi một cái, giọng chua chát: “Không như ai kia, ăn cũng như không.”
Lạ thật, dường như tôi thấy trong mắt bố tôi ánh lên vẻ hưng phấn.
Cảm giác đó… như thể âm mưu của ông ta đã thành công.
Chẳng lẽ, túi đu đủ đó vốn là bố tôi mua riêng cho cô ta?
5.
Chưa kịp nghĩ kỹ, chuông báo thức tôi cài sẵn đã reo lên.
Tôi giả vờ nghe điện thoại, tắt chuông, áp điện thoại lên tai: “Alo? Có dự án khẩn cấp yêu cầu đi công tác à? Đi đâu cơ? Xa thế sao?”
“Gì cơ? Phải đi công tác ít nhất hai tháng? Tôi không muốn đi đâu, để người khác đi được không?”
“À! Đi công tác mà được trợ cấp gấp đôi lương? Thế thì để tôi bàn lại với gia đình rồi trả lời sau nhé.”
Vừa đặt điện thoại xuống, mẹ tôi đã lên tiếng trước: “Không cần bàn gì hết, cứ đi đi. Tiền lương gấp đôi thì nhớ chuyển một nửa phần lương thêm đó cho mẹ.”
Tôi hơi khó xử lên tiếng: “Nhưng mà… ăn ở đi lại bên ngoài cũng tốn kém lắm mà mẹ.”
Mẹ tôi khó chịu, đập mạnh xuống bàn rồi gào lên: “Ý mày là gì? Bao nhiêu năm nay mày ăn uống trong nhà này không tốn tiền à? Tiêu ngoài thì gọi là tiêu tiền, thế ở nhà sao tao chẳng thấy mày đưa tao đồng nào?”
“Đúng là đồ ăn hại! Nhìn em mày kìa, người ta tìm được thiếu gia giàu có, cưng chiều vợ hết mực, sau này cả nhà còn được hưởng phúc theo. Còn mày thì sao? Tao hưởng được cái gì từ mày chứ?”
“Vậy mày đừng có đi công tác nữa, đi cũng chẳng cho tao được đồng nào, đến lúc đó nhà cửa ai dọn dẹp?”
Hừ, hóa ra quà tôi mua hàng tháng chẳng phải tiêu tiền à? Tôi ở trong nhà này chẳng khác nào osin miễn phí?
You cannot copy content of this page
Bình luận