Kẻ Rình Trộm

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Làm xong tất cả, cô ta đóng cửa đi ra ngoài, nhìn tôi với ánh mắt dò xét rồi lên tiếng: “Nhưng mà chị ơi, lúc nãy em thấy mắt phải con búp bê này sao lại lóe đèn đỏ vậy? Không lẽ là camera siêu nhỏ sao?”

 

Tôi vừa định mở miệng phủ nhận thì đột nhiên nhớ lại, kiếp trước khi tôi nói với Triệu Hiểu Đồng về camera siêu nhỏ, cô ta còn ngơ ngác hỏi tôi “camera siêu nhỏ là gì”.

 

Tôi phải giải thích một hồi, cô ta mới hiểu.

 

Vậy nên ở cùng một thời điểm, nếu được làm lại từ đầu, hẳn vẫn chưa biết camera siêu nhỏ là gì mới đúng.

 

Trừ khi…

 

Nghĩ đến đây, tôi bất chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Hiểu Đồng.

 

Khóe môi cô ta cong lên một đường cong, cất giọng nói: “Quả nhiên, chị cũng trọng sinh rồi ha.”

 

Tôi không phủ nhận, mà nhìn cô ta với vẻ đầy hối hận: “Kiếp trước là chị sai, là chị lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Em yên tâm, lần này chị tuyệt đối sẽ không cản trở em gả vào hào môn đâu.”

 

Triệu Hiểu Đồng hài lòng gật đầu: “Vậy mới đúng chứ.”

 

“Em không dám tưởng tượng hoàng tử thích rình trộm của em yêu em đến nhường nào, còn tốn công nhét cả camera vào trong búp bê chỉ để có thể bảo vệ em từng bước.”

 

“Chỉ tiếc là kiếp trước tấm lòng của anh ấy bị chị hủy hoại mất rồi. Nghĩ đến là em tức, nếu không thì làm sao anh ấy lại chọn Vương Ninh chứ? Đống siêu xe và biệt thự vốn thuộc về em, cuối cùng lại để Vương Ninh hưởng hết!”

 

“May mà ông trời có mắt, cho em cơ hội làm lại. Nếu không thì em và hoàng tử rình trộm của em đã bỏ lỡ nhau mãi mãi rồi!”

 

Vương Ninh chính là cô gái mà Triệu Hiểu Đồng ghét hồi còn đi học.

 

Chỉ vì gia cảnh Vương Ninh tốt hơn, học giỏi hơn, dáng dấp đẹp hơn, ngay cả cậu con trai mà Triệu Hiểu Đồng thích cũng đi tỏ tình với Vương Ninh.

 

Vì ghen tỵ nên mới ghét Vương Ninh.

 

Mà dòng trạng thái khoe đăng ký kết hôn với thiếu gia nhà giàu ở kiếp trước cũng chính là Vương Ninh đăng.

 

Chỉ là Triệu Hiểu Đồng không biết, dòng trạng thái ấy chỉ là một trò đùa vui giữa các cặp đôi, cái gọi là “kẻ thích rình trộm” cũng không phải thật sự là kẻ biến thái gì.

 

Không ngờ một trò đùa vu vơ của người ta lại bị Triệu Hiểu Đồng xem như giấc mơ gả vào hào môn.

 

Cô ta cũng không chịu nghĩ cho kỹ, nhà nào mà có thiếu gia lại dùng trò hèn mọn như giấu camera trong búp bê để theo đuổi người mình thích chứ?

 

Nếu có, thì cũng chỉ là loại công tử con nhà giàu lấy người khác ra làm trò tiêu khiển mà thôi.

 

Nhưng lần này tôi sẽ không phí lời khuyên nhủ Triệu Hiểu Đồng nữa. 

 

Cô ta đã tin rằng mình có thể gả vào hào môn rồi đúng không?

 

Vậy thì cứ để mặc cô ta.

 

Tôi cũng muốn xem thử, dáng ngủ kiều diễm với chiếc áo hai dây của cô ta sẽ xuất hiện trên cái trang web đen tối nào.

 

Tôi thuận theo lời cô ta mà nói: “Phải rồi, hoàng tử rình trộm của em thực sự yêu em tha thiết lắm đấy.”

 

3.

 

Đột nhiên, mẹ tôi từ trong phòng của Triệu Hiểu Đồng bước ra, trên tay cầm con búp bê.

 

Bà ta bước đến trước mặt chúng tôi, lớn tiếng chất vấn: “Tao đã nói rồi, trong cái nhà này không được phép xuất hiện búp bê! Con búp bê này là của đứa nào?”

 

“Đều là phụ nữ cả, đừng tưởng tao không biết chúng mày đang giở trò gì! Không phải là muốn dùng búp bê để tỏ vẻ dễ thương sao? Không phải là muốn quyến rũ đàn ông sao?”

 

“Nói đi! Con búp bê này rốt cuộc là của đứa nào?”

 

Mẹ tôi thích đọc tiểu thuyết kiểu “vợ bé được cưng chiều”.

 

Bà ta cấm hai chị em tôi mặc đồ màu hồng ở nhà, cấm mặc áo thun, quần ngắn.

 

Cấm chúng tôi sở hữu bất cứ thứ gì mang yếu tố dễ thương, ví dụ như búp bê.

 

Cho rằng những thứ đó sẽ khiến bố tôi mất hứng thú với bà ta, và nghĩ rằng chúng tôi đang cố quyến rũ chồng bà ta.

 

Trên đời này, người cạnh tranh với con gái mình, chắc chỉ có bà ta — ngoài tiểu thuyết ra.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page