Kẻ Rình Trộm

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

*LƯU Ý*

Truyện có yếu tố tam quan bất chính, qu/an hệ không lành mạnh, người chưa đủ tuổi và người bị dị ứng với thể loại này vui lòng tránh đọc, xin cảm ơn ạ ❤ 

 

==== 

 

Tôi nhìn thấy đôi mắt của con búp bê trong tay em gái đang lóe đèn đỏ, trong lòng lập tức vang lên chuông báo động.

 

Tôi nghiêm mặt nói với con bé rằng bên trong búp bê có gắn camera siêu nhỏ.

 

Sau đó giúp con bé ném con búp bê xuống thùng rác dưới lầu.

 

Tôi lo có người đang theo dõi em gái mình, nên bất kể lúc ra ngoài hay khi đi ngủ, tôi đều ở bên con bé.

 

Về sau, em gái tôi nhìn thấy người khác khoe ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn với bạn trai là con nhà giàu trên vòng bạn bè.

 

Dòng trạng thái ghi: 【Cuối cùng cũng được đăng ký kết hôn với bạn trai thích rình trộm của tôi rồi!】

 

Con bé bỗng lao đến b/ó/p ch/ặ/t cổ tôi, nghiến răng nói: “Ai nói với chị là kẻ thích rình trộm nhất định là người xấu hả?”

 

“Nếu không phải tại chị ném mất con búp bê của tôi, thì giờ tôi đã gả vào hào môn, làm phu nhân nhà giàu rồi!”

 

Cuối cùng tôi uất hận mà chet.

 

Mở mắt ra, tôi quay về đúng ngày nhìn thấy mắt con búp bê lóe đèn đỏ ấy.

 

1.

 

“Chị ơi, chị nhìn con búp bê này có dễ thương không, em phải vất vả lắm mới gắp được đó.”

 

Em gái Triệu Hiểu Đồng ôm con búp bê, mặt mày hớn hở nói với tôi.

 

Nghe câu nói quen thuộc đó, tôi sững người.

 

Kiếp trước, Triệu Hiểu Đồng cũng hỏi tôi y như thế này.

 

Tôi tinh mắt phát hiện ngay mắt phải của con búp bê đang lóe lên ánh đỏ yếu ớt.

 

Lòng lập tức dựng đứng cảnh giác, phản ứng đầu tiên là con búp bê này bị ai đó gắn camera siêu nhỏ.

 

Tôi không kịp giải thích với em gái, liền giật lấy con búp bê trong tay con bé rồi chạy xuống lầu, tìm cái thùng rác ở xa nhất mà ném nó vào.

 

Em gái theo tôi xuống lầu, thấy tôi ném mất con búp bê thì giận dữ hét lên: “Chị làm gì vậy? Đây là con búp bê em vừa gắp được đó, sao chị dám ném đi?”

 

Tôi nghiêm mặt giải thích: “Bên trong búp bê có gắn camera siêu nhỏ, em rất có thể bị kẻ thích rình trộm theo dõi rồi.”

 

Em tôi bị dọa sợ, yêu cầu tôi bất kể ra ngoài hay ngủ đều phải ở bên cạnh con bé.

 

Tôi cũng lo cho sự an toàn của em mình, liền dứt khoát nghỉ việc, luôn kề cận bảo vệ con bé không rời nửa bước.

 

Về sau, em tôi thấy cô gái mà mình ghét đăng một bài trên vòng bạn bè khoe ảnh đăng ký kết hôn với bạn trai nhà giàu.

 

Dòng trạng thái ghi: 【Cuối cùng cũng đăng ký kết hôn với bạn trai thích rình trộm của tôi rồi! Mấy chiếc siêu xe này là quà anh ấy tặng tôi khi đi đăng ký đó nha! (che miệng cười)】

 

Em gái mắt đỏ hoe lao đến bóp chặt cổ tôi, nghiến giọng mắng: “Mở to mắt chó của chị ra mà nhìn! Ai nói với chị là kẻ thích rình trộm nhất định là người xấu?”

 

“Nếu hôm đó chị không ném mất con búp bê của tôi, thì mấy chiếc siêu xe và biệt thự kia giờ là của tôi rồi!”

 

“Tất cả là tại chị! Nếu không tôi đã được gả vào hào môn, làm phu nhân nhà giàu!”

 

Tôi muốn mở miệng giải thích, nhưng vì không thở được, miệng chỉ phát ra tiếng “ư ư” yếu ớt.

 

Tôi nhìn về phía bố mẹ cách đó không xa, cố gắng cầu cứu, mong họ kéo con bé đang phát điên kia ra.

 

Nhưng mẹ lại nhìn tôi với ánh mắt âm trầm.

 

“Nhà mình nghèo như vậy chẳng phải đều tại mày sao! Nếu em mày được gả vào hào môn, tao với bố mày đâu cần vất vả thế này?”

 

“Mày chết đi còn tiết kiệm cho nhà này chút tiền, đó là điều mày nợ tụi tao!”

 

Hy vọng cuối cùng tan vỡ, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, uất hận mà chết.

 

Được thôi, muốn gả vào hào môn làm phu nhân nhà giàu đúng không?

 

Vậy được, lần này tôi mặc kệ.

 

Tôi muốn xem đằng sau chiếc camera siêu nhỏ ấy rốt cuộc là hào môn hay là cặn bã.

 

2.

 

“Chị ơi, chị đang nghĩ gì vậy? Có nhìn kỹ con búp bê của em không đó? Khó khăn lắm em mới gắp được đấy.”

 

Triệu Hiểu Đồng thấy tôi mãi không đáp lời, chu môi nhắc lại một lần nữa.

 

Lúc này tôi mới hoàn hồn, ánh mắt rơi xuống con búp bê mà con bé đang ôm.

 

Quả nhiên, mắt phải của con búp bê vẫn lóe lên ánh đỏ đặc trưng của camera siêu nhỏ, y như kiếp trước.

 

Tôi mỉm cười gật đầu nói: “Em gái chị giỏi quá, tối nay ôm nó ngủ nhé.”

 

Triệu Hiểu Đồng đắc ý ngẩng đầu lên: “Tất nhiên rồi.”

 

Sau đó, cô ta ôm con búp bê bước vào phòng mình, đặt nó ở vị trí đối diện với giường ngủ.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page