Kế Mẫu Tốt Của Ta

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Sau khoảng lặng kéo dài, chàng cong môi: 

 

“Không hoàn toàn vì nàng. Hắn đang ở ngôi cao, muốn lấy mạng ta dễ như trở bàn tay. Nếu ta không giết hắn, hắn cũng sẽ giết ta.”

 

Ta nhìn chàng, lòng đầy bất an: 

 

“Ta chỉ mong chàng có thể sống thật tốt.”

 

“Trên đường ra biên cương, hắn đã bố trí sát thủ mai phục sẵn. Ta buộc phải ra tay.” 

 

Dưới ánh nến, vẻ mặt chàng toát lên nét cô đơn khó tả.

 

Nghe vậy, tim ta như thắt lại. 

 

Đời này, Tư Dật Cảnh vẫn bước lên con đường giống như đời trước. 

 

Chàng bước đến gần ta, dừng lại trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, khóe môi nở nụ cười tà mị: 

 

“Thẩm Vãn Ngưng, giờ nàng đã biết kế hoạch của ta, có định đi tố cáo ta không? Có khi Tư Diệc Ngạn còn phong nàng làm quý phi ấy chứ.”

 

Ta nhìn vào mắt chàng, vô thức lùi lại một bước. 

 

Thấy ta không trả lời, chàng vươn tay ôm lấy eo ta, ngón tay dần siết chặt, hơi thở của chàng từng chút một áp sát, tiếp tục hỏi: 

 

“Nàng có định tố cáo ta không?”

 

Lúc này ta mới nhận ra, người trước mặt ta không hề ôn nhu như vẻ bề ngoài.

 

“Không… không… không có…”

 

Ánh nến hắt lên đôi mắt đen thẳm của chàng, như ngọn lửa rực cháy xua tan băng giá trong đáy mắt. 

 

“Không có ý định tố cáo ta sao…”

 

Ánh mắt chàng khẽ động, khóe môi như ẩn như hiện ý cười: 

 

“Vậy là nàng đã cùng ta lên chung một con thuyền cướp rồi.”


Thuyền cướp? Ý của chàng là gì? Muốn ta giúp chàng giết Tư Diệc Ngạn sao?


“Vậy chàng cần ta làm gì?” 

 

Ta hỏi.


Nụ cười nơi khóe môi chàng càng sâu: 

 

“Gọi một tiếng “phu quân” nghe thử xem?”

 

Ta không thể tin nổi, trừng mắt nhìn kẻ trước mặt mang dáng vẻ ôn nhuận bên ngoài nhưng thực chất lại là kẻ vô lại, gò má ta nóng bừng. 

 

“Chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi.” 

 

Ta nhỏ giọng nói.

 

Chàng ôm nhẹ eo ta, chậm rãi ghé sát vào tai, giọng cười khẽ vang lên: 

 

“Vậy nàng cứ sống thật tốt, đợi ta quay về cưới nàng.”

 

Tiếng cười của chàng tràn đầy tự do và ngông cuồng, tựa như chỉ đi làm một việc vô cùng đơn giản. 

 

Nhưng trong lòng ta lại ngập tràn nỗi sợ hãi không thể kìm nén. 

 

“Tư Diệc Ngạn muốn giết chàng, chàng có thể chạy trốn không? Chàng cũng có thể sống thật tốt mà…”

 

Ánh mắt chàng dừng lại trên đôi môi run rẩy của ta, bỗng chàng đưa tay chạm lên môi ta.

 

“Vãn Ngưng, nàng đang sợ sao?” 

 

Ta rũ mắt, nhỏ giọng đáp: 

 

“Sợ, chỉ mới nghĩ đến thôi ta đã rất sợ rồi.”

 

Nghiêm Cẩm Phù từng nói, đời trước chàng chết trong cảnh vạn tiễn xuyên tâm. 

 

Ta sợ rằng đời này chàng cũng sẽ gặp kết cục giống như vậy. 

 

Chàng vén lọn tóc bung ra bên tai ta, giọng nói nhẹ nhàng: 

 

“Nếu sợ, vậy thì đừng nghĩ nữa.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, tầm mắt dần mờ đi, trong lòng quặn thắt, nhưng ta thật sự không thể không nghĩ đến. 

 

Cổ họng chàng khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn: 

 

“Vậy để ta giúp nàng, khiến nàng không còn phải nghĩ nữa…”

 

Chưa dứt lời, cánh tay chàng đột nhiên siết chặt, ta bị kéo ngã vào lòng chàng. 

 

Ta khẽ ngẩng đầu, chàng bất ngờ cúi xuống hôn ta. 

 

Đôi môi chàng lạnh lẽo, nhưng hơi thở lại nóng bỏng, mang theo một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, càng lúc càng sâu thêm. 

 

Ta bị chàng ôm chặt trong vòng tay, chậm rãi khép mắt lại. 

 

Đây là lần đầu tiên chàng hôn ta, nhưng lại giống như lần cuối cùng, không nỡ buông rời.

 

Khi buông ta ra, chàng ghé vào tai ta, thì thầm: 

 

“Vãn Nhưng, ta sẽ không nhận mệnh, vì nàng đáng để ta làm vậy.”

 

Chàng rời đi rồi, ta đưa tay chạm vào ngực, trái tim đập dồn dập không thể kiểm soát. 

 

Có lẽ ta đã thật lòng yêu chàng mất rồi. 

 

Ta nên làm gì đây? 

 

Tư Dật Cảnh nói chàng sẽ không nhận mệnh, Nghiêm Cẩm Phù cũng nói ta không nên nhận mệnh. 

 

Vậy ta cũng không nên nhận mệnh sao?

 

Khi ta còn đang ngẩn người nhìn ánh nến mờ nhạt, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.

 

“Ngưng nhi, là phụ thân đây.”

 

Ta đứng dậy mở cửa. 

 

Phụ thân bước vào, nói: 

 

“Vừa rồi Cảnh Vương đến tìm ta.”

 

Vừa mới leo cửa sổ từ phòng ta ra ngoài, chàng lại trực tiếp đến tìm phụ thân sao? 

 

Sao chàng dám làm thế chứ? Ta ấp úng hỏi: 

 

“Muộn thế này rồi, chàng ấy tìm phụ thân có chuyện gì ạ…?”

 

Phụ thân nhướng mày, ánh mắt sắc như chim ưng quét qua ta: 

 

“Có phải hắn đến tìm con rồi không?”


“Không… không có, chàng không tìm con.” 

 

Ta vội vàng phủ nhận.

 

Phụ thân hừ lạnh một tiếng: 

 

“Nếu hắn dám tìm con, ta nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.”

 

Ta nghe vậy, tim không khỏi nhảy dựng. 

 

Thật ra, không chỉ đến tìm, Tư Dật Cảnh còn… vào cả phòng ta.

 

“Cảnh Vương nói con không muốn vào cung.” 

 

Phụ thân nhìn ta.

 

Ta giật mình ngẩng đầu nhìn phụ thân, không biết nên nói gì. 

 

Ta không muốn vào cung, nhưng cũng không muốn phụ thân khó xử.

 

“Nếu con không muốn vào cung thì không cần vào. Mẫu thân con nói đúng, trong cung không phải nơi tốt đẹp gì.” 

 

Phụ thân thở dài một hơi, ánh mắt ôn hòa nhìn ta: 

 

“Có phụ thân ở đây, ai cũng không thể ép con làm điều con không muốn.”

 

Nghe vậy, nước mắt ta không kìm được mà trào ra khỏi khóe mi.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page