Chương 1:
18/12/2024
Chương 2:
18/12/2024
Chương 3:
18/12/2024
Chương 4:
18/12/2024
Chương 5:
18/12/2024
Chương 6:
18/12/2024
Chương 7:
18/12/2024
Chương 8:
18/12/2024
Chương 9:
18/12/2024
Chương 10:
18/12/2024
Chương 11:
18/12/2024
Chương 12:
18/12/2024
Chương 13:
18/12/2024
Chương 14:
18/12/2024
“Tư Dật Cảnh sao? Chỉ bằng loại xuất thân như hắn mà cũng xứng tranh giành với trẫm sao?”
Giọng điệu hắn mang theo sự khinh miệt không chút che giấu.
Ai cũng biết mẫu thân của Tư Dật Cảnh xuất thân thấp hèn, nhưng không ai biết rõ thân phận của bà.
Có người nói bà là kỹ nữ, có người lại bảo bà từng là cung nữ.
Chàng ấy lớn lên trong cung với xuất thân như vậy, ta thậm chí không dám nghĩ rằng chàng đã trải qua những gì.
Ta cúi đầu, hành lễ với Tư Diệc Ngạn, khẽ nói:
“Chỉ là chút bánh điểm tâm thôi, bệ hạ đã quá lời.”
“Trẫm không nói đến thứ này.”
Tư Diệc Ngạn cười nhạt, khóe môi nhếch lên.
“Với gia thế của ngươi, lẽ nào không nên nhập cung tuyển tú sao?”
“Tiểu nữ không có phúc phận được vào cung, ta đã đính hôn rồi.”
Ta trả lời.
Hắn lấy khăn tay lau đi vụn bánh trên tay, ngẩng đầu nhìn ta.
Trong ánh mắt hắn lộ rõ vẻ hứng thú và chiếm hữu, không hề che giấu.
Chỉ trong chốc lát, ta cảm thấy bản thân nhỏ bé như loài kiến hèn mọn trước mặt hắn.
“Chẳng phải ngươi vẫn chưa xuất giá sao?”
Ánh mắt hắn hơi chuyển, nhìn về phía Tư Dật Cảnh đang bước đến, tia sắc lạnh vụt qua trong mắt hắn.
Hắn hạ thấp giọng nói:
“Giải quyết tình cảnh hiện tại cũng không khó, chỉ xem ngươi nghĩ thế nào thôi.”
Tư Dật Cảnh trầm mặt đi về phía này, bàn tay đặt trên chuôi kiếm, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm chém về phía Tư Diệc Ngạn.
“Trong lòng tiểu nữ có Cảnh Vương điện hạ, tạ ơn bệ hạ thành toàn.”
Ta cúi người hành lễ với Tư Diệc Ngạn.
Hắn lạnh lùng nhếch môi, liếc nhìn thị vệ bên cạnh.
Bàn tay Tư Dật Cảnh buông lỏng chuôi kiếm, thị vệ chắn đường cũng nhường lối.
Tư Diệc Ngạn đứng dậy, nhìn ta cười như không cười nói:
“Đường do mình chọn, đừng hối hận.”
Ánh mắt hắn chưa từng dừng lại trên người Tư Dật Cảnh dù chỉ một khắc, liền xoay người rời đi.
Mọi việc quả nhiên giống như Nghiêm Cẩm Phù nói, Tư Diệc Ngạn quả thực vừa nhìn đã vừa ý ta.
Tư Dật Cảnh mặc bạch y, đứng phía sau ta, mái tóc đen nhánh như mực.
Chàng hơi thu lại sát ý trong mắt, thoạt nhìn tựa như một công tử ôn nhuận như ngọc.
“Lời hắn vừa nói… là đang uy hiếp nàng sao?”
Chàng cúi đầu hỏi ta.
Ta im lặng giây lát rồi đáp:
“Hắn nói ta vốn nên vào cung tuyển tú.”
Tư Dật Cảnh đặt tay lên vai ta, ngón tay khẽ siết.
“Mẫu thân từng nói với ta, ta nên sống vì chính mình, nhưng phụ thân lại không thể không giao ra binh quyền vì ta.”
Ta thở dài, nhìn vào mắt chàng và nói:
“Sau này, e rằng hắn cũng sẽ ra tay với chàng.”
Loại bỏ một Tư Dật Cảnh, đối với Tư Diệc Ngạn mà nói, chẳng phải việc gì khó khăn.
“Ngưng nhi.”
Tư Dật Cảnh ôm chặt lấy vai ta, thấp giọng gọi tên ta:
“Nàng đã chọn ta, vậy thì ta nhất định sẽ lấy mạng mình để bảo vệ nàng.”
Ta lặng lẽ nhìn chàng hồi lâu, rồi chợt bật cười:
“Thảo nào trước kia mẫu thân bảo, nhất định phải chọn chàng làm phu quân.”
Tư Dật Cảnh cũng bật cười theo, nụ cười hiếm khi xuất hiện, nhưng lại vô cùng rạng rỡ.
“Nàng nghe lời mẫu thân đến vậy sao?”
Ta gật đầu:
“Bây giờ bà ấy đối xử với ta rất tốt, hơn nữa bà còn có thể tiên đoán tương lai, ta rất tin bà.”
Tư Dật Cảnh đưa tay vén lại lọn tóc bị gió thổi loạn của ta, giọng dịu dàng hỏi:
“Vậy bà có nói cho nàng biết làm thế nào để giải quyết tình cảnh hiện tại không?”
“Bà nói sớm sinh…”
Ta vội đưa tay che miệng, tròn mắt nhìn Tư Dật Cảnh.
Nguyên văn Nghiêm Cẩm Phù nói là sớm đem gạo nấu thành cơm, khiến tên hoàng đế kia dẹp đi tâm tư xấu xa.
Suýt chút nữa ta đã nói nguyên xi lời ấy cho Tư Dật Cảnh.
“Sớm sinh?”
Tư Dật Cảnh nhướng mày nhìn ta.
Ta cảm thấy vành tai mình đều đỏ bừng, nuốt khan một ngụm, nói:
“Bà nói chúng ta nên sớm thành thân, tránh sinh chuyện không hay.”
Ngón tay lạnh như băng của chàng chạm lên vành tai ta, chàng cười lười biếng nói:
“Còn một tháng nữa là thành thân rồi, vội cái gì chứ?”
Tuy xuất thân của Tư Dật Cảnh không tốt, nhưng tính tình chàng chưa từng tỏ ra thấp kém.
Trong xương cốt chàng vẫn mang theo sự kiêu ngạo của hoàng thất.
Chàng đối xử với người khác luôn lạnh nhạt, nhưng trước mặt ta lại luôn mang theo vẻ tùy ý của một thiếu niên.
Ta ngượng ngùng cúi đầu:
“Ta không vội.”
“Trước khi thành thân, chúng ta đi Giang Nam một chuyến nhé.”
Trong ánh mắt chàng lướt qua một tia cảm xúc khó tả, rồi dịu dàng nói tiếp:
“Chẳng phải nàng luôn muốn thăm ngoại tổ phụ sao?”
Ta hiểu ý chàng là muốn tránh sinh chuyện trước ngày thành thân.
Ta gật đầu, nhìn chàng cười rạng rỡ rồi đồng ý.
8
Ta vừa về đến nhà liền bắt đầu thu dọn hành lý đi Giang Nam.
Nghiêm Cẩm Phù gõ cửa bước vào phòng, khẽ chạm vào bấc đèn trên bàn.
Bà tiến lên một bước, dò hỏi:
“Vãn Ngưng, con muốn đến nhà ngoại tổ phụ sao?”
Ta khẽ mỉm cười, gật đầu đáp:
“Chàng ấy nói trước khi chúng ta thành thân sẽ đi Giang Nam một chuyến.”
Nghiêm Cẩm Phù có chút phấn khích:
“Có thể dẫn ta đi cùng không? Ta chưa từng đến Giang Nam bao giờ.”
Ta ngây người trong thoáng chốc, rồi gật đầu:
You cannot copy content of this page
Bình luận