Chương 1:
18/12/2024
Chương 2:
18/12/2024
Chương 3:
18/12/2024
Chương 4:
18/12/2024
Chương 5:
18/12/2024
Chương 6:
18/12/2024
Chương 7:
18/12/2024
Chương 8:
18/12/2024
Chương 9:
18/12/2024
Chương 10:
18/12/2024
Chương 11:
18/12/2024
Chương 12:
18/12/2024
Chương 13:
18/12/2024
Chương 14:
18/12/2024
Ta chạy quá vội, không để ý mà đâm sầm vào một người.
Đầu đau nhói, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhan Hải Đường ngồi lên kiệu, rồi đi mất.
“Đi đường không nhìn đằng trước sao?”
Một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp truyền vào tai ta.
Ta ngẩng lên, liền thấy một gương mặt lạnh lùng, mái tóc đen mượt, lông mày rõ nét, giữa hàng chân mày toát lên sự thanh lãnh, ánh mắt sâu thẳm đen tuyền.
“Huynh đài, xin hỏi Hải Đường cô nương kia vừa đi đâu rồi?”
Ta chỉ về phía chiếc kiệu sau lưng hắn, cất tiếng hỏi.
Ánh mắt hắn dừng trên mặt ta một lát, nụ cười mang theo vẻ châm chọc:
“Muốn gặp nàng ta à? Đến Hồng Trần Các là được.”
Hồng Trần Các là nơi ta không dám bước vào, lòng ta chợt run lên.
“Xin hỏi… huynh thường xuyên đến Hồng Trần Các phải không?”
Hàng lông mày hắn khẽ nhướng lên, vẻ mặt đầy ý cười chế giễu.
“Nếu huynh còn đi nữa, ta mời huynh một chuyến.”
Ta lấy từ trong túi tiền một tấm ngân phiếu đưa cho hắn, nói:
“Chỉ cần huynh giúp ta nhắn lại với cô nương Hải Đường rằng, ta có thể sửa được tỳ bà của nàng.”
“Ta nhớ khúc nhạc nàng vừa đàn và có thể chỉnh dây đàn chính xác như cũ. Nếu nàng cần sửa tỳ bà, có thể đến tìm ta.”
Hắn không nhận tấm ngân phiếu từ tay ta.
Ta lại đưa ngân phiếu về phía hắn, cố gắng thuyết phục:
“Chờ khi ta sửa xong cây tỳ bà, công tử còn có thể giành được một nụ cười của mỹ nhân.”
Ánh mắt hắn khẽ động, hờ hững hỏi:
“Ngươi còn chưa nói tên mình, làm sao ta tìm được ngươi?”
Ta hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lên lầu hai, nơi Nghiêm Cẩm Phù đang nằm trên bệ cửa sổ nhìn về phía ta.
Khi thấy ta quay đầu nhìn, bà liền hào hứng giơ hai ngón tay cái lên, ra hiệu khích lệ.
Ta quay lại, bình thản đáp từng chữ một:
“Ta tên Nghiêm Ninh, là điệt nhi của Nghiêm Cẩm Phù phu nhân của phủ Tướng quân.”
“Đã rõ.”
Hắn mỉm cười đáp, rồi xoay người rời đi.
“Công tử, ngân phiếu…”
Ta gọi với theo.
Hắn khẽ vung tay:
“Không cần, bổn thiếu gia không thiếu tiền.”
Trên đường về phủ, sau khi Nghiêm Cẩm Phù biết ta chạy đi chỉ để giúp Nhan Hải Đường sửa tỳ bà, thì thất vọng tràn trề.
Lại nghe nói vị công tử kia thường lui tới Hồng Trần Các, bà lập tức tuyên bố:
“Loại nam nhân như thế không thể lấy được.”
Không lâu sau khi về đến phủ, quản gia đưa cho Nghiêm Cẩm Phù một phong thư cầu thân, do phủ Cảnh Vương Tư Dật Cảnh gửi đến.
Ánh mắt bà khựng lại, mở thư ra đọc, rồi không kiềm được mà kích động:
“Vãn Ngưng, nhân duyên đích thực của con tới rồi!”
Ta không thể hiểu được lời bà, mẫu thân của Cảnh Vương xuất thân thấp hèn, bản thân hắn lại tâm cơ sâu sắc, làm sao có thể là nhân duyên của ta?
Bà đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của ta, giọng nói trở nên nghiêm túc:
“Hãy tin tưởng vào mắt nhìn nam nhân của mẫu thân con.”
Rồi tiếng lòng của bà lại vang lên bên tai ta:
“Cảnh Vương xuất hiện sớm hơn kịch bản rồi. Vì một câu nói của nữ nhi mà hắn thoát ch*ết, sau khi nàng mất, hắn vì báo thù cho nàng mà giết tên cẩu hoàng đế, cuối cùng lại bị vạn tiễn xuyên tâm mà ch*ết…”
“Cặp đôi ta từng ship cuối cùng cũng có thể HE (Happy Ending) rồi…”
Những lời đó khiến lòng ta chấn động.
Cảnh Vương lại vì báo thù cho ta mà ch*ết sao?
Ta đột nhiên cảm thấy hứng thú với người nam nhân mà ta chưa từng gặp mặt này.
5
Chỉ vài ngày sau, quả nhiên Nhan Hải Đường nhờ người mang cây tỳ bà của nàng ta tới.
Ta dùng loại tơ tằm tốt nhất để làm lại dây đàn, sau đó sai người đưa trả nàng ta.
Nàng ta rất vui mừng, ngỏ ý muốn đích thân đàn một khúc để cảm tạ ta, nhưng e rằng ta không có cơ hội để nghe.
Lại vài ngày nữa trôi qua, cuối cùng ta cũng gặp được Tư Dật Cảnh trong một bữa tiệc.
Hóa ra, không phải ta và hắn hoàn toàn chưa từng gặp mặt.
Từ xa, ta đưa mắt nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Nghiêm Cẩm Phù đang tập trung ăn món thịt giò trước mặt.
Trong đầu bà giờ đây chỉ toàn nghĩ:
“Tiệc ở nhà Thủ phủ đại nhân ngon quá.”
Ta kéo nhẹ vạt áo bà, ra hiệu bà nhìn về phía Tư Dật Cảnh, rồi hạ giọng hỏi:
“Mẫu thân, đây là nhân duyên mà người nói sao?”
Ta ngừng lại một lát, rồi tiếp lời:
“Người không nhận ra sao? Hắn chính là người đã giúp con mang lời nhắn tới Hồng Trần Các hôm trước…”
Nghiêm Cẩm Phù nuốt miếng thịt trong miệng, gật đầu nói:
“Điều đó chứng tỏ hai người vốn đã có duyên phận rồi. Hắn lại còn giữ lời hứa, cũng xem như đáng tin cậy.”
Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm chẳng phải là hắn đã tới Hồng Trần Các sao?
Chẳng phải người đã nói rằng loại nam nhân này không thể lấy được sao?
Hay là… thôi bỏ hôn sự này đi.
Ta thở dài, khẽ ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm của Tư Dật Cảnh.
Lòng ta thoáng chút bối rối, vội cúi đầu xuống, tập trung vào món ăn trước mặt, không dám nhìn thêm lần nữa.
You cannot copy content of this page
Bình luận