Kế Mẫu Tốt Của Ta

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Ta khẽ gật đầu.

 

Ánh mắt phụ thân chuyển sang Tư Dật Cảnh:

 

“Ta đã cứu Ngưng nhi từ Hồng Trần Các về, Nhiếp chính vương thật lòng muốn cưới nó sao?”

 

Tư Dật Cảnh lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ với phụ thân, dáng vẻ đầy chân thành:

 

“Ta sẽ đối xử tốt với Vãn Ngưng. Mong đại tướng quân tác thành.”

 

Nghiêm Cẩm Phù che miệng cười, liếc nhìn phụ thân, nói:

 

“Ta đã bảo rồi, hai người họ là tình yêu chân thành mà…”

 

Phụ thân liếc mắt lạnh lùng, ngăn bà nói tiếp.

 

“Nhiếp chính vương, tiếng gọi đại tướng quân này ta không dám nhận. Vãn Ngưng là nữ nhi của ta, trên người nó vẫn có vài phần gan dạ.”

 

“Một mình dám đâm mù mắt Tư Diệc Ngạn rồi thoát thân an toàn, có thể cưới được nó là phúc của ngươi.”

 

Nghiêm Cẩm Phù cười tươi rói, liếc nhìn Tư Dật Cảnh, trong lòng nói:

 

“Lão Thẩm đang nhắc nhở ngươi, hai người đều trong sạch, hiểu chưa? Chậc chậc.”

 

Tư Dật Cảnh quay lại nhìn ta, khóe môi cong lên, cười dịu dàng:

 

“Vãn Ngưng lợi hại như vậy, cưới được nàng quả là phúc của ta.”

 

(Hết)

 

Phiên ngoại của Nghiêm Cẩm Phù:

 

Ta thật không ngờ mình lại xuyên vào sách. 

 

Những người khác đều xuyên thành nữ chính để nghịch thiên cải mệnh, còn ta lại trở thành… kế mẫu độc ác của nữ chính.

 

Kế mẫu này ghen ghét nữ chính, không thể chịu được việc nàng sống tốt, tìm mọi cách cản trở nàng vào cung.

 

Khi ta xuyên vào đây, trong thế giới của ta, ta đã ch*ết. 

 

Trong sách, tại thời điểm này nguyên thân cũng đã ch*ết, nhưng ta lại thay nàng mà sống tiếp.

 

Giống như nguyên thân, ta cũng ngăn cản nữ chính vào cung. 

 

Nhưng ta làm vậy là vì muốn tốt cho nàng. 

 

Cuộc sống của nàng sau khi vào cung quá khổ, ta không muốn phải chứng kiến điều đó thêm một lần nữa.

 

Lúc mới trở thành kế mẫu của nữ chính, ta rất buồn. Dù gì ta vẫn còn trẻ mà.

 

Nhưng về sau, ta chẳng buồn nữa. 

 

Hóa ra, nguyên thân cũng chỉ bằng tuổi ta, dáng vẻ cũng coi như ưa nhìn. 

 

Có điều, nàng ta lúc nào cũng ăn mặc già dặn, bày ra dáng vẻ của một phu nhân tướng quân, làm cho người ta cảm giác nàng già hơn tuổi thật rất nhiều.

 

Sau khi thay hết đống y phục già cỗi kia, ánh mắt Thẩm Phục Chi nhìn ta cũng khác hẳn. 

 

Ta không giống nguyên thân, không quẩn quanh bên chàng cả ngày, vậy mà chàng lại liếc nhìn ta nhiều hơn.

 

Hừ, nam nhân… Không đúng, đáng ghét, là nam nhân già.

 

Nhưng rồi ta phát hiện, hình như Thẩm Phục Chi cũng không già đến vậy. 

 

Chàng chưa đến bốn mươi, chỉ lớn hơn ta vài tuổi, chỉ đáng gọi là một đại thúc mà thôi.

 

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, ta biết có lẽ mình sắp xong đời rồi.

 

Thẩm Phục Chi không thích nguyên thân vì nàng ta đối xử không tốt với nữ nhi của chàng. 

 

Chàng cảm thấy nguyên thân là người không có lòng nhân ái.

 

Nhưng ta lại đối xử rất tốt với nữ nhi của chàng, vì thế thái độ của chàng đối với ta dần dần thay đổi.

 

Tuy nhiên, ta chịu ở lại phủ này chỉ vì muốn giúp nữ nhi của chàng, hoàn toàn không liên quan gì đến chàng.

 

Ta vốn định sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ hòa ly với chàng.

 

Thế nhưng, vào cái đêm Vãn Ngưng nhảy từ lầu Hồng Trần Các xuống, chàng đã che chắn trước ta, dùng thân mình làm lá chắn bảo vệ ta.

 

Chàng đưa ta và Vãn Ngưng lên xe ngựa, rồi quay lại đối đầu với đám truy binh phía sau.

 

Đêm đó, chàng bị thương nặng, nằm trên giường với khuôn mặt không còn huyết sắc.

 

Nhìn chàng yếu ớt, trong đầu ta bất giác hiện lên ba chữ: “Tiền tuất tang.”

 

Bàn tay lạnh như băng của chàng nắm lấy tay ta. Ta nói với chàng rằng hiện giờ Vãn Ngưng rất ổn.

 

Nhưng chàng lại nói với ta rằng, chàng biết ta thích vàng bạc, trong tủ sách của chàng còn giấu rất nhiều ngân phiếu. 

 

Bất kể lần này chàng sống hay ch*ết, tất cả số bạc trong phủ đều là của ta.

 

Ta bật cười, và thế là… ta bị rung động theo cách rất tầm thường.

 

Năm sau, Vãn Ngưng sinh một nam hài. 

 

Tư Dật Cảnh đặt tên cho nó là Tư Mộ Ninh.

 

Tư Dật Cảnh yêu thương Vãn Ngưng.

 

Mỗi lần ta đến thăm nàng, luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ta có chút kỳ lạ. 

 

Lúc ta rời phủ, nàng còn sai người tặng ta rất nhiều thuốc bổ.

 

Ngồi trên xe ngựa, ta khẽ vuốt bụng mình.

 

Cháu trai lớn hơn con ruột. 

 

Thẩm Phục Chi cảm thấy mất mặt, ta cũng thấy mất mặt, vì thế chuyện ta mang thai vẫn chưa nói với ai.

 

Nhìn đống thuốc bổ chất đầy xe ngựa, ta rơi vào trầm tư.

 

Hôm nay ta mặc y phục rộng rãi, hoàn toàn không để lộ dấu hiệu mang thai.

 

Vậy làm sao Vãn Ngưng biết được? Chẳng lẽ… nàng đọc được suy nghĩ của ta sao?

 

– Hết –

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page