Kế Mẫu Tốt Của Ta

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Trước khi ngất đi, ta nghe thấy tiếng ngựa hí vang, sau đó là tiếng Nghiêm Cẩm Phù và phụ thân gọi tên ta, cùng với tiếng binh khí va chạm chan chát.

 

Trong cơn mơ hồ, ta được Nghiêm Cẩm Phù ôm vào lòng, ngồi trên chiếc xe ngựa đang rung lắc.

 

“Đừng để Tư Dật Cảnh vào cung… đều là cạm bẫy… Tư Diệc Ngạn ở Hồng Trần Các…”

 

Nghiêm Cẩm Phù liên tục đáp lại lời ta, hương hoa nhài trên người bà thoang thoảng làm ta cảm thấy dễ chịu, ý thức dần dần chìm vào cơn mê.

 

Khi ta tỉnh lại, vẫn nhìn thấy bà bên cạnh.

 

Y phục của nữ tử thanh lâu trên người ta đã được thay ra, bà nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nói:

 

“Kết thúc rồi, tất cả đều đã kết thúc.”

 

Bà kể với ta, Tư Diệc Ngạn đã bị đâm mù đôi mắt. 

 

Trong vài ngày ngắn ngủi, thiên hạ thay đổi, người ngồi trên ngai vàng hiện nay là Tư Vân Diệp, một tiểu đồng vừa tròn sáu tuổi, nhi tử của Tư Diệc Ngạn và một cung nữ.

 

Tư Diệc Ngạn luôn coi thường thân phận của Tư Vân Diệp, nên đã nuôi dưỡng hắn trong lãnh cung.

 

Nghiêm Cẩm Phù từng nói, đời trước, Tư Vân Diệp là nghĩa tử của ta. 

 

Sau khi Tư Diệc Ngạn ch*ết, hắn lên ngôi trở thành tân đế. 

 

Hắn biết ta hận Tư Diệc Ngạn, nên sau khi ta qua đời, đã không đưa ta vào hoàng lăng mà an táng tại Giang Nam, nơi xuân về hoa nở.

 

Ta không nghe thấy bà nhắc đến Tư Dật Cảnh, lòng bỗng chốc dâng lên cảm giác hoảng loạn. 

 

Ta khàn giọng hỏi:

 

 “Chàng ấy thì sao ạ? Chàng ấy vẫn còn sống tốt chứ?”

 

“Hắn à…” 

 

Nghiêm Cẩm Phù híp mắt lại, nở nụ cười, nói:

 

“Bây giờ người ta là thân phận cao quý, đường đường là Nhiếp chính vương.”

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:

 

“Chàng sống tốt là được rồi…”

 

Nghiêm Cẩm Phù xoa đầu ta, dịu dàng an ủi:

 

“Đời này, các ngươi đều sống thật tốt.”

 

Ta ngước mắt nhìn vào đôi mắt cong cong của bà, hỏi:

 

“Mẫu thân, người kể tiếp đi, trong sách người đọc, Tư Dật Cảnh thật sự vào cung một mình sao?”

 

Nghiêm Cẩm Phù gật đầu, ánh mắt lấp lánh:

 

“Đúng vậy, một mình Tư Dật Cảnh xông thẳng vào tẩm cung của cẩu hoàng đế, rút kiếm ra và đâm thẳng vào tim hắn…”

 

Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động.

 

“Xảy ra chuyện gì thế?” 

 

Ta hỏi.

 

“Chẳng phải là phụ thân con sao.” 

 

Nghiêm Cẩm Phù ngập ngừng, như muốn nói rồi lại thôi.

 

Nhưng những lời sau đó của bà, ta vẫn nghe rõ trong tiếng lòng:

 

 “Con bị hủy danh tiết, lão Thẩm lo con sẽ buồn vì sợ Tư Dật Cảnh chê bai, nên không cho hắn gặp con… Đúng là cố chấp.”

 

“Mấy chuyện này có quan trọng đến thế không? Hai người yêu thương nhau chẳng phải là đủ rồi sao…”

 

“Nhưng lúc Thẩm Phục Chi nói sẽ nuôi Vãn Ngưng cả đời, trông ông ấy thật oai phong… Khi trả thù cẩu hoàng đế, trông cũng rất oai phong…”

 

Ta khẽ ho một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ ngày càng xa của Nghiêm Cẩm Phù.

 

“Con muốn gặp chàng.”

 

Nghiêm Cẩm Phù đứng dậy, nụ cười rạng rỡ nở trên môi:

 

“Ta sẽ đi bảo phụ thân con để hắn vào.”

 

“Thưa mẫu thân, vết bầm trên người con là do lúc nhảy từ lầu xuống gây ra, phiền người nói rõ với phụ thân…”

 

Lời ta còn chưa dứt, Nghiêm Cẩm Phù đã chạy ra ngoài.

 

Một lát sau, Tư Dật Cảnh đẩy cửa bước vào. 

 

Y phục của chàng phủ đầy hơi lạnh từ tuyết gió bên ngoài, bàn tay ấm áp đặt lên trán ta, mang theo hơi ấm dịu dàng.

 

Giọng nói trầm thấp, ôn nhu của chàng vang lên:

 

“Nàng không sao chứ?”

 

Ta mỉm cười nhìn chàng:

 

“Không sao, ta vẫn sống rất tốt.”

 

Chàng nhìn ta thật lâu, trong phòng chỉ còn tiếng củi lửa tí tách.

 

Chàng nắm lấy tay ta, ánh lửa trong bếp sưởi phản chiếu trong đôi mắt đen láy của chàng, từng chút sáng lên:

 

“Đã sống tốt, vậy ta sẽ cưới nàng.”

 

“Chàng…” 

 

Ta khẽ mở miệng, không biết nên nói gì.

 

“Ta không quan tâm những chuyện kia. Nàng đã rất dũng cảm.” 

 

Chàng bỗng có chút bối rối, giọng nói run nhẹ:

 

“Được lấy nàng là phúc phận lớn nhất đời ta.”

 

Chàng nắm chặt tay ta, đầu ngón tay hơi run rẩy, tựa như sợ rằng ta sẽ nói lời từ chối.

 

Ta nhìn sâu vào mắt chàng, mỉm cười nói:

 

“Khi ta ở Giang Nam, nghe nói chàng đã quỳ trước phủ Bắc Phiên Vương ba ngày ba đêm. Lúc đó, ta nghĩ Cảnh Vương lợi hại như vậy, sao không đơn thương độc mã xông thẳng vào cung, lấy đầu cẩu hoàng đế kia?”

 

Thấy ta cười, ánh mắt chàng cũng dịu đi. 

 

Chàng giơ tay khẽ gõ lên mũi ta, nói:

 

“Đơn thương độc mã xông vào cung? Ta còn phải sống tốt để cưới nàng, sao có thể đi tìm cái ch*ết chứ?”

 

Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của chàng, trong khoảnh khắc mơ hồ dường như thấy được hình ảnh của chàng đời trước.

 

Người mặc một thân bạch y, tay cầm thanh kiếm, khi giết Tư Diệc Ngạn, chỉ có một mình… 

 

Lúc đó, chàng đã không muốn sống nữa, nên mới chỉ có một mình.

 

Ta lao vào lòng chàng, khóc đến toàn thân run rẩy.

 

“Sao thế? Đừng khóc mà.” 

 

Chàng cuống cuồng, nói:

 

“Nếu để phụ thân nàng thấy, ông lại nghĩ ta bắt nạt nàng, càng không chịu gả nàng cho ta nữa.”

 

“Lần này… chàng không chỉ có một mình… chàng còn có ta…” 

 

Ta vừa khóc vừa nức nở, lời lộn xộn không thành câu.

 

Chàng cúi đầu hôn lên trán ta, lên bên má ta…

 

Nụ hôn dịu dàng và sâu lắng như dòng nước ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn ta.

 

13

 

Không biết ta đã gục trong lòng chàng khóc bao lâu, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, chàng mới buông ta ra.

 

Phụ thân bước vào, sắc mặt hơi tái, vẻ mặt nghiêm nghị. 

 

Nghiêm Cẩm Phù đi phía sau, miệng vẫn nở nụ cười.

 

Phụ thân nhìn ta, trầm giọng hỏi:

 

“Ngưng nhi, con đã nghĩ kỹ, muốn gả cho hắn sao?”

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page