Kế Mẫu Tốt Của Ta

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

“Sao vừa rồi ta lại quên lấy chuyện hòa ly ra mà dọa ông ấy nhỉ, làm mất hết khí thế.”

 

Bà quay người, nhanh chóng chạy vào phủ.

 

“Mẫu thân, người định làm gì thế?” 

 

Ta hỏi.

 

“Viết thư cho cha con. Ông ấy và ta khác nhau hoàn toàn, không hợp nhau, ly hôn thôi.” 

 

Bà vừa đi vừa nói, giọng điệu như thể chuyện đó hiển nhiên lắm.

 

11

 

Sau khi phụ thân rời đi, quan hệ giữa ta và Nghiêm Cẩm Phù ngày càng thân thiết hơn.

 

Ta đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn quyết định không nói với bà về bí mật rằng ta có thể nghe được tiếng lòng của bà. 

 

Bà khác ta, bà là người không bị ràng buộc, sống một cách tự do tự tại. 

 

Chỉ cần bà không muốn, thì ngay cả phụ thân cũng không thể kiềm chế được bà.

 

Ta sợ rằng nếu bà biết điều này, bà sẽ không còn sống vô tư như hiện tại nữa.

 

Ta âm thầm thề rằng, những bí mật trong lòng bà, ta sẽ không bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai.

 

Ban đêm, bà thường xuyên đến phòng ta ngủ. 

 

Bà bắt đầu kể cho ta nghe mọi điều bà biết, tất cả đều từ cuốn sách mà bà từng đọc qua.

 

Bà nói, người mà bà hiểu rõ nhất chính là Tư Diệc Ngạn. 

 

Hắn đa nghi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

 

Hắn có thể vì ngai vàng mà đóng kịch với các đại thần, nhẫn nhịn suốt nhiều năm. 

 

Nay ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, có được quyền lực mà hắn luôn khao khát, hắn không để bất kỳ ai vào mắt. 

 

Nếu không phải hiện tại hắn đang bị cuốn vào rối ren, chắc chắn hắn sẽ không tha cho ta.

 

Nghiêm Cẩm Phù kể rằng, đời trước hắn quả thật đã động lòng với ta. 

 

Nhưng sau khi ta và hắn dần xa cách, hắn nhận ra không thể có được ta nữa. 

 

Chiếc khăn lụa trắng mà ta dùng để tự vẫn trong lãnh cung chính là do hắn sai thái giám lén đặt vào.

 

Nghe đến đây, ta cảm thấy lạnh sống lưng, đêm đó liền gặp ác mộng.

 

Trong mơ, ta thấy mình nằm trên nền gạch lạnh lẽo của lãnh cung, trên cổ là một vệt đỏ dài. 

 

Tư Diệc Ngạn đẩy cửa bước vào, hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, ánh mắt gắt gao nhìn ta, rồi đột nhiên bật cười.

 

“Vãn Ngưng, trẫm vẫn thích dáng vẻ trước kia của nàng, tiếc là, nàng của ngày xưa đã ch*ết rồi.”

 

Bàn tay hắn chạm vào gương mặt lạnh ngắt của ta, giọng nói trầm thấp:

 

“Trẫm không thích vẻ oán độc này của nàng, vì vậy trẫm đã tự tay hủy hoại nàng. Như vậy, trẫm sẽ chỉ nhớ về nàng của ngày trước…”

 

Hắn vừa nói vừa cười, tiếng cười như kẻ điên loạn.

 

Trước mắt ta chợt lóe lên ánh lửa, tiếp đó là tiếng cung nữ và thái giám nháo nhào cứu hỏa. 

 

Hình ảnh trước mắt dần trở nên mờ nhạt, ta cảm thấy đời trước của mình thật sự không đáng giá.

 

Ta đột nhiên nhớ đến một câu mà Tư Dật Cảnh từng nói: 

 

“Ta sẽ không nhận mệnh, bởi vì điều đó xứng đáng.”

 

Một loạt bước chân lộn xộn vang lên, kèm theo tiếng người thì thầm.

 

“Mắt thấy đã gần đến kinh thành, vị cô nương này sẽ không ch*ết chứ?”

 

“Đừng nói bừa, đây là quý nhân đấy. Nàng mà ch*ết thì ngươi cũng không sống nổi đâu. Nàng chỉ bị hạ thuốc thôi.”

 

Ta chậm rãi mở mắt, cảm giác thấy chiếc giường dưới thân mình hơi đung đưa. 

 

Lấy lại chút tỉnh táo, ta mới nhận ra mình đang ở trên một con thuyền.

 

“Mẫu thân…” 

 

Ta yếu ớt gọi, nhưng chưa kịp nói hết lời đã bị nha hoàn bên cạnh đổ một bát thuốc đắng vào miệng. 

 

Sau đó, ta lại lịm đi.

 

Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã trở về kinh thành.

 

Ta mở mắt, trong phòng tràn ngập hương phấn son nồng đậm, xen lẫn mùi long diên hương.

 

Ta khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy Tư Diệc Ngạn đang chống cằm uống rượu bên bàn.

 

Hắn nhìn ta, đột nhiên bật cười:

 

“Thái y nói hôm nay nàng sẽ tỉnh lại, quả nhiên tỉnh rồi.”

 

Ta ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng được trang trí bằng những màu sắc rực rỡ, giọng khàn đặc cất lên:

 

 “Đây… không phải trong cung sao?”

 

“Thông minh.” 

 

Hắn cầm vò rượu bước đến bên giường, cúi đầu nhìn ta, chậm rãi nói:

 

“Đây là nơi mà nam nhân nào cũng thích, Hồng Trần Các.”

 

Nghe ba chữ “Hồng Trần Các”, thân thể ta khẽ run.

 

Tư Diệc Ngạn đưa tay nâng cằm ta lên, giọng điệu đầy chế giễu:

 

“Quả nhiên là một mỹ nhân. Ngay lần đầu tiên trẫm gặp nàng, trẫm đã thích nàng. Tư Dật Cảnh cũng vậy.”

 

“Nàng nói xem, hắn bị chúng ta đối xử như thế từ nhỏ nhưng chưa từng cầu xin Bắc Phiên Vương. Một kẻ cứng đầu như hắn làm sao lại quỳ ba ngày ba đêm được?”

 

Ta nén lại những suy nghĩ rối ren trong lòng, cố giữ bình tĩnh, hỏi:

 

“Tại sao ta lại ở Hồng Trần Các? Vì sao không phải trong cung?”

 

“Ngươi nói thử xem?” 

 

Tư Diệc Ngạn cười lạnh, ánh mắt đầy khinh thường.

 

“Chẳng phải Tư Dật Cảnh muốn giết trẫm sao? Đáng tiếc, kẻ ngồi trên ngai vàng trong hoàng cung hiện giờ lại không phải là trẫm.”

 

“Đây là cái bẫy ngươi giăng ra cho chàng sao?” 

 

Giọng ta run rẩy hỏi.

 

Sắc mặt Tư Diệc Ngạn đanh lại, hắn nghiến răng nói:

 

“Loạn thần tặc tử, lăng trì cũng là quá nhẹ. Trẫm muốn hắn sống không bằng ch*ết.”

 

Ta nhắm mắt, nỗi sợ hãi tràn ngập lồng ngực, toàn thân không ngừng run rẩy.

 

“Vãn Ngưng, nàng đi Giang Nam vì không muốn vào cung? Nàng không muốn ở bên trẫm sao?” 

 

Giọng nói của Tư Diệc Ngạn vang lên bên tai.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page