Chương 1:
18/12/2024
Chương 2:
18/12/2024
Chương 3:
18/12/2024
Chương 4:
18/12/2024
Chương 5:
18/12/2024
Chương 6:
18/12/2024
Chương 7:
18/12/2024
Chương 8:
18/12/2024
Chương 9:
18/12/2024
Chương 10:
18/12/2024
Chương 11:
18/12/2024
Chương 12:
18/12/2024
Chương 13:
18/12/2024
Chương 14:
18/12/2024
Đường đời dài đằng đẵng, ta từng cô độc bước đi rất lâu.
Nhưng quay đầu lại mới phát hiện, phía sau ta còn có rất nhiều người, họ sẽ che chở cho ta.
Lần này, có lẽ ta thật sự không cần phải nhận mệnh nữa rồi.
Thấy ta khóc, phụ thân hơi luống cuống, lên tiếng an ủi:
“Câu nói đó là gì nhỉ? Đập nồi dìm thuyền, dám kéo cả hoàng đế xuống ngựa.”
Ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, bật cười:
“Phụ thân, sao người nói chuyện càng ngày càng giống mẫu thân vậy?”
“Lời mẫu thân con nói cũng có lý mà.”
Ánh mắt phụ thân lóe lên ý cười thoáng qua, rồi nói tiếp:
“Ngưng nhi, dường như Cảnh Vương thật sự có khả năng kéo hoàng đế xuống ngựa.”
Ta do dự hồi lâu, hỏi:
“Phụ thân định giúp chàng sao?”
“Ta không có bản lĩnh đó, nhưng có người có thể giúp hắn.”
Phụ thân phất tay áo, ánh mắt rơi xuống hộp trang sức trên bàn trang điểm của ta:
“Ngày kia, phụ thân sẽ đưa con đi Giang Nam, cách kinh thành càng xa càng tốt.”
Đưa ta đến Giang Nam là ý của Tư Dật Cảnh, đó là điều duy nhất chàng cầu xin phụ thân.
Đêm khuya tìm đến phụ thân, vậy mà chàng không hề xin binh quyền, điều này thật sự ngoài dự đoán của ta.
Trên đường đi Giang Nam, ta mới nghe phụ thân kể về thân thế của Tư Dật Cảnh.
Chàng không hề có xuất thân thấp kém như mọi người nghĩ.
Sinh mẫu của chàng là Minh Nhạc Quận chúa, còn ngoại tổ phụ chàng chính là Bắc Phiên Vương, người từng giúp Tiên đế giành được giang sơn.
Minh Nhạc Quận chúa vì theo Tiên đế mà trở mặt với Bắc Phiên Vương, sau khi sinh Tư Dật Cảnh bên ngoài cung liền hương tiêu ngọc vẫn.
Khi chàng còn nhỏ, Bắc Phiên Vương từng đến tìm nhận lại chàng, nhưng Tư Dật Cảnh lại dùng dao đâm vào cánh tay ông.
Sinh thời, Minh Nhạc Quận chúa từng cầu cứu Bắc Phiên Vương, nhưng ông đã ngoảnh mặt làm ngơ.
Vì vậy, Tư Dật Cảnh luôn hận ông.
Từ đó về sau, chàng mất đi chỗ dựa duy nhất, nên chẳng ai coi trọng chàng nữa.
Đời trước, chàng cũng từng làm như vậy sao?
Có lẽ, ngoài việc sống tốt, ta chẳng thể giúp chàng được điều gì khác.
10
Sau khi ta ở lại Giang Nam một tháng, tin tức từ kinh thành truyền đến.
Tư Dật Cảnh không xuất chinh ra biên ải, mà đi về phía Bắc Phiên.
Trong cơn bão tuyết mịt mù, chàng quỳ suốt ba ngày ba đêm giữa trời băng đất giá, Bắc Phiên Vương mới chịu gặp chàng.
Sau đó, chàng có được binh lực để đối kháng với Tư Diệc Ngạn.
Kinh thành bắt đầu rối loạn, phụ thân bị triệu hồi về kinh, để lại ta và mẫu thân ở lại Giang Nam.
Trước lúc lên đường, ta và Nghiêm Cẩm Phù tiễn phụ thân ra đi.
Phụ thân mặc khôi giáp, lưng thẳng tắp, ngồi trên lưng ngựa cao lớn.
Nghiêm Cẩm Phù nhìn ông, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói thầm trong lòng vang bên tai ta:
“Nhìn thế này, lão Thẩm cũng không già lắm nhỉ, năm nay hình như chưa đến bốn mươi, cũng coi là một đại thúc phong độ.”
Phụ thân liếc mắt nhìn bà, giọng dứt khoát căn dặn:
“Nàng ở lại đây, chăm sóc tốt cho Ninh nhi.”
Nghiêm Cẩm Phù tiến lên một bước, hạ thấp giọng hỏi:
“Lão Thẩm, lần này chàng về kinh sẽ giúp ai?”
Phụ thân đưa mắt nhìn bà, trầm giọng đáp:
“Ta là tướng quân của Đại Kỳ triều.”
Nghiêm Cẩm Phù cau mày, không khỏi cãi lại:
“Chẳng phải Cảnh Vương là nữ tế của chàng sao?”
Phụ thân nhíu mày, giọng nói cứng rắn:
“Hôn ước giữa hắn và Ninh nhi đã giải trừ, nàng nhớ kỹ, từ nay về sau, hắn không còn liên quan gì đến chúng ta.”
Nghiêm Cẩm Phù trừng mắt nhìn phụ thân, trong lòng bắt đầu gào lên:
“Thẩm Phục Chi, ngay cả thân nữ nhi của mình mà ngươi cũng không giúp, hồ đồ quá rồi!”
Không khí lập tức trở nên nặng nề.
Ta bước lên phía trước, đưa lá bùa bình an trong tay mình cho phụ thân.
“Phụ thân, đây là bùa bình an mà hôm qua mẫu thân và con cùng đến chùa cầu được. Hy vọng phụ thân có thể bình an trở về.”
“Đừng quay về nữa.”
Nghiêm Cẩm Phù lên tiếng trong lòng, ta nghe được rõ ràng.
Phụ thân nhận lấy lá bùa bình an, liếc nhìn Nghiêm Cẩm Phù, giọng nói lạnh lùng ban nãy bỗng chốc trở nên dịu lại:
“Đợi ta trở về đón các ngươi.”
Nghiêm Cẩm Phù vẫn không đáp, nét mặt còn mang vẻ giận dỗi.
Phụ thân thở dài:
“Ta là tướng quân của Đại Kỳ triều, giúp đỡ tất nhiên là vì bá tánh Đại Kỳ triều. Các ngươi về đi.”
Dứt lời, ông dẫn đoàn binh sĩ phía sau, cưỡi ngựa rời đi, bóng dáng dần khuất xa trong bụi mù.
Nghiêm Cẩm Phù đứng nhìn rất lâu, ánh mắt có chút thất thần.
Ta bước đến bên cạnh bà, nhẹ giọng nói:
“Từ nhỏ con đã biết, phụ thân là một người tốt, là một vị tướng quân tốt. Chẳng phải mẫu thân cũng vì được phụ thân cứu thoát khỏi bọn thổ phỉ mà bằng lòng gả cho ông ấy sao?”
“Ai… ai thèm để mắt đến ông ấy chứ, ông ấy lớn tuổi thế rồi.”
Nghiêm Cẩm Phù lắp bắp đáp lại, cứ chối đây đẩy:
“Dù sao nếu lần này hắn không giúp Cảnh Vương, ta nhất định sẽ đòi hòa ly với hắn.”
Nói xong, bà dậm chân một cái, trong lòng thầm hối hận:
You cannot copy content of this page
Bình luận