Kế Mẫu Tốt Của Ta

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Từ xưa đến giờ kế mẫu vốn không ưa gì ta, nhưng dạo gần đây, ta lại có thể nghe thấy tiếng lòng của bà.

 

Khi bà nhìn ta, ánh mắt luôn mang ý cười rạng rỡ.

 

“Nữ nhi nhà ta quả thật xuất chúng, tính tình lại nhu hòa, không hổ là nữ chính trong truyện ngược.”

 

Phụ thân có ý định đưa ta vào cung để dự tuyển tú, bà lại dùng ánh mắt đầy chán ghét mà nhìn ông.

 

“Hoàng đế cặn bã đó thì có gì đáng để trông mong? Nữ nhi vào cung rồi cũng bị hãm hại, mất con, sau cùng lại bị đày vào lãnh cung. Chỉ nghĩ tới thôi lòng ta đã không chịu nổi rồi.”

 

Đến khi nhìn thấy thư cầu thân từ Cảnh Vương phủ gửi tới, bà kích động đến mức tay run rẩy.

 

“Hồi ấy chỉ một câu nói của nữ nhi mà cứu được mạng của Cảnh Vương, để rồi sau khi nàng qua đời, Cảnh Vương vì nàng giết ch*ết tên cẩu hoàng đế kia, cuối cùng lại vạn tiễn xuyên tâm mà ch*ết.”

 

“Cặp uyên ương bạc mệnh chỉ gặp nhau một lần này, khi đọc truyện ta đã khóc đến ch*ết đi sống lại…”

 

1

 

Ta là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân, tên Thẩm Vãn Ngưng, nhưng lại không kế thừa chút dũng khí nào từ gia tộc, bản tính nhu nhược yếu mềm. 

 

Kế mẫu của ta, Nghiêm Cẩm Phù, xuất thân từ phủ Thượng thư, tính tình mạnh mẽ, năm hai mươi hai tuổi thì gả làm kế thất của phụ thân ta.

 

Gần đây, ta phát hiện kế mẫu hơi khác thường. 

 

Bà không còn thích khoác lên mình những bộ xiêm y lụa là xa hoa của bậc phu nhân quyền quý, mà đổi sang mặc y phục màu nhạt. 

 

Dù đã ba mươi hai tuổi, cách ăn mặc này khiến bà trông không chênh lệch bao nhiêu so với ta.

 

Bà vào phủ từ khi ta tám tuổi, ta đã lớn lên dưới sự áp chế của bà. 

 

Thế nhưng, gần đây bà đột nhiên thay đổi tính nết. 

 

Ánh mắt thường ngày đầy vẻ ghét bỏ giờ trở nên từ ái, khóe môi mỉm cười, ánh lên nét hiền hòa. 

 

Đáng nói hơn là ta lại có thể nghe thấy tiếng lòng của bà, những lời kỳ quái không ngừng vang lên trong đầu ta.

 

Theo cách bà nghĩ, giờ khắc này, bà đang nhịn không được mà nở nụ cười “di nương”.

 

 Nhưng bà không phải di nương, mà là chủ mẫu.

 

Gần đây, bà đối xử với ta không tệ. Nhìn dáng vẻ như thể bị tà nhập của bà, ta không nhịn được mà hỏi thăm:

 

“Mẫu thân, gần đây người có cảm thấy điều chi bất ổn không? Có cần nữ nhi theo người đến miếu ngoài thành trừ tà hay không?”

 

Bà vỗ nhẹ lên tay ta, mỉm cười đáp:

 

“Hài tử ngốc, mẫu thân đối tốt với con, lẽ nào lại là chuyện xấu sao?”

 

Rồi ta lại nghe thấy tiếng lòng bà:

 

“Huhu, nữ nhi nhà ta quả thật vừa đẹp người lại đẹp nết, ta đối tốt với nàng, nàng đều nhớ kỹ trong lòng. Ai dám nói nàng là “thánh mẫu” thì ta sẽ tát cho một phát.”

 

Ta khẽ nhíu mày:

 

“Mẫu thân, gần đây nữ nhi thường nghe được…”

 

Nghiêm Cẩm Phù lập tức lộ vẻ hứng thú, môi bà không động, nhưng tiếng lòng lại vang lên rõ ràng:

 

“Nữ nhi muốn tâm sự với ta rồi, đi thôi!”

 

Ngay sau đó, bà kéo tay ta đi thẳng về phía đình nghỉ mát.

 

Bước chân của bà rất rộng, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ đoan trang của một tiểu thư khuê các như xưa.

 

Bà vừa kéo tay ta vừa quay lại phân phó nha hoàn:

 

“Như Ý, chuẩn bị ít hạt dưa, điểm tâm và mứt quả. Cả món kem sữa đông hôm qua nhà bếp làm nữa, đem lên cho tiểu thư nếm thử.”

 

Ta vẫn còn mơ màng thì đã bị kéo tới ngồi xuống ghế đá trong đình. 

 

Kế mẫu ngồi bên cạnh ta, hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:

 

“Vãn Ngưng, nghe mẫu thân nói một câu, con tuyệt đối không được vào cung.”

 

Được vào cung làm phi vốn là vinh dự của gia tộc, vậy mà bà lại khuyên ta chớ vào cung. 

 

Xem ra ta đã nghĩ nhiều, bà vẫn chưa hề thay đổi.

 

Sau một hồi, bà lại thốt ra lời nói khiến người ta kinh ngạc:

 

“Tóm lại, đừng bao giờ lấy một nam nhân tam thê tứ thiếp, vẫn là chế độ một vợ một chồng tốt hơn.”

 

“Con xem phủ chúng ta, không có lấy một thiếp thất, yên bình biết bao.”

 

Đó chẳng phải vì tính tình bà quá mạnh mẽ, khiến phụ thân không dám nạp thiếp sao?

 

“Nhưng chẳng phải nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình sao ạ?”

 

Nghiêm Cẩm Phù nhìn ta, thở dài một hơi:

 

“Không trách con được, con có suy nghĩ này đều là lỗi của thời đại phong kiến.”

 

Bà im lặng một lúc, rồi tiếng lòng bà lại vang lên bên tai ta:

 

“Nếu ta nói thẳng với nàng rằng sau khi vào cung, nàng sẽ bị hoàng hậu hành hạ, bị hãm hại đến mức phải quỳ ba canh giờ dẫn đến sẩy thai, sau đó bị cẩu hoàng đế ruồng bỏ mà vào lãnh cung, cuối cùng lại tự vẫn mà ch*ết… Liệu có dọa nàng sợ không đây?”

 

Nghe xong, lòng ta chấn động, sống lưng lạnh toát, không kiềm được mà đổ mồ hôi lạnh. 

 

Những lời bà vừa nghĩ trong đầu… là nói về ta sao? Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật ư…?

 

“Hay là không nói thật, cứ gạt đi trước đã, tránh để nàng nghĩ ta là kẻ điên.”

 

Hiện tại ta đã nghĩ bà điên thật rồi.

 

Nghiêm Cẩm Phù cắn một miếng điểm tâm vừa được bưng lên, đẩy đĩa kem sữa đến trước mặt ta, dịu giọng nói:

 

“Vì gần đây mẫu thân học được cách bói toán, có thể dự đoán tương lai. Ta tính được rằng nếu con vào cung, hậu quả sẽ rất thê thảm, vì vậy mới khuyên con chớ vào cung.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page