Kế Hoạch Hoàn Hảo

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

“Chị họ, sao chị không nói trước với em là Hạ tổng chính là bạn trai chị?”

 

Chồng của em họ tôi đột nhiên tỏ vẻ nịnh nọt, suýt nữa thì cúi đầu khom lưng.

 

Cái tên này đúng là kẻ nhìn mặt mà đối đãi.

 

Trước đó còn theo em họ gọi thẳng tên tôi, đây là lần đầu tiên tôi nghe hắn gọi mình là chị họ.

 

Đám họ hàng cũng bắt đầu xì xào bàn tán, người sáng mắt đều có thể nhận ra Hạ Nam Tu không phải nhân vật tầm thường.

 

Sắc mặt của dì tôi thì liên tục thay đổi, nhưng Hạ Nam Tu lại rất bình thản, như thể mọi chuyện vốn dĩ phải như vậy.

 

Anh dịu dàng nhìn tôi: “Không có gì để nói cả, cô ấy không thích phô trương, là tôi mặt dày đòi đi theo đấy.”

 

Vừa dứt lời, anh đã rút ra một phong bao lì xì dày cộp đưa cho chồng em họ tôi.

 

“Chúc mừng đám cưới.”

 

Tôi nghe thấy vài tiếng hít khí đầy khó tin vang lên bên cạnh.

 

Tuy rằng số tiền này không phải của mình, nhưng tôi vẫn thấy xót ruột.

 

Tên này bình thường keo kiệt với tôi bao nhiêu, giờ lại rộng rãi với người ngoài bấy nhiêu!

 

Dì tôi lập tức tươi cười rạng rỡ, đám họ hàng cũng từ chỗ hạch sách tôi chuyển sang niềm nở như thể ruột thịt thân thiết.

 

Chồng của em họ tôi còn sợ tiếp đón không chu đáo, liên tục chạy đến mời rượu.

 

Từ khi sinh ra đến nay, chưa bao giờ tôi thấy khóe miệng mẹ tôi có thể cong lên lâu đến vậy.

 

Tôi thật sự lo bà ấy cười đến mức mặt cũng rách ra mất.

 

Có lẽ mọi chuyện diễn ra quá hoang đường, nên giữa chừng mẹ tôi còn quay sang hỏi tôi: “Bạn trai này không phải mày thuê về đấy chứ?”

 

Tôi muốn nói rằng thực ra đúng là có thuê, nhưng người đó lại cho tôi leo cây.

 

17.

 

Khi hôn lễ kết thúc, trời đã rất khuya.

 

Tôi định đưa bố mẹ về nhà, nhưng mẹ tôi cứ nắm chặt tay Hạ Nam Tu, không chịu buông ra.

 

“Tiểu Tu à, lát nữa con ở đâu?”

 

“Mẹ, khách sạn đầy ra đó, anh ta có cả đống chỗ để ở.”

 

Tôi liếc nhìn Hạ Nam Tu, hy vọng anh biết điều một chút, nhanh chóng rời đi.

 

Nhưng tên này lại làm ra vẻ đáng thương.

 

“Bác trai, bác gái, xem ra Noãn Noãn không hoan nghênh con. Vậy con đi tìm đại một chỗ nghỉ vậy.”

 

Mẹ tôi làm sao chịu nổi mấy lời này, lập tức trừng mắt lườm tôi một cái: “Đi, theo bác về nhà, nó không chào đón con, nhưng bác chào đón con!”

 

Không ngờ bố cũng cùng phe với mẹ, hoàn toàn lơ đẹp ý kiến của tôi.

 

Nhà chỉ có hai phòng ngủ.

 

Tôi bảo Hạ Nam Tu ngủ sofa, vậy mà mẹ tôi lại là người phản đối đầu tiên.

 

Bà ấy thẳng tay đẩy anh vào phòng tôi.

 

“Không ngờ bác gái lại có tư tưởng thoáng như vậy đấy.”

 

Nhìn gương mặt vô tội của Hạ Nam Tu, tôi cạn lời.

 

Anh cứ tiếp tục diễn đi!

 

… 

 

Trong phòng, tôi khoanh tay, lạnh lùng quan sát anh.

 

“Nói đi, hôm nay là chuyện gì?”

 

Ngón tay thon dài của Hạ Nam Tu bỗng nhiên bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

 

Vừa cởi, anh vừa nhìn chằm chằm vào tôi: “Noãn Noãn, anh muốn tắm trước đã.”

 

Động tác tiếp tục trượt xuống.

 

Tên đàn ông khốn kiếp này, vào lúc này mà còn muốn quyến rũ tôi?

 

“Khoan đã! Anh nói rõ ràng trước đã!”

 

Đôi mắt anh đỏ ngầu, trông có vẻ mệt mỏi và yếu ớt: “Noãn Noãn, tối qua anh lái xe suốt đêm để đến đây, cả đêm không ngủ.”

 

Anh lười biếng dựa vào khung cửa, áo sơ mi đã mở quá nửa, để lộ phần ngực rắn chắc.

 

Những khối cơ bụng mơ hồ hiện ra, kết hợp với gương mặt trời phú của anh…

 

Sức hấp dẫn này đúng là quá đáng!

 

Tôi vô thức nuốt nước bọt, suýt nữa thì nhào đến ôm lấy anh.

 

Vội lắc đầu, tỉnh táo lại đi, Trần Noãn!

 

Mỹ sắc là thứ dễ gây tai họa nhất!

 

Tôi vớ lấy chăn, nhanh chóng lao về phía cửa: “Phòng nhường cho anh, tôi ra sofa ngủ.”

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi bị Hạ Nam Tu bế bổng lên.

 

“A…”

 

“Nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức bác trai bác gái.”

 

Tôi sợ đến mức lập tức bịt miệng, ra sức vùng vẫy để thoát ra.

 

Nhưng cái người vừa nãy còn giả vờ yếu ớt, bây giờ lại chẳng khác gì một tảng đá, tôi dùng hết sức cũng không thoát được khỏi vòng tay anh.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page