Kế Hoạch Hoàn Hảo

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

“Anh đúng là vô liêm sỉ.” Tôi không nhịn được, mắng to.

 

Anh bật cười: “Còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa đấy.”

 

Anh quá hiểu rõ cơ thể tôi.

 

Tôi dần mất hết sức lực, chỉ có thể bám chặt lấy người đàn ông này, mặc anh chiếm đoạt.

 

Giữa làn hơi nước mờ ảo, hai bóng dáng quấn lấy nhau, nước bắn tung tóe.

 

15.

 

Sáng thức dậy, cả người tôi như bị xe cán qua vậy.

 

Chỗ trống bên cạnh đã lạnh ngắt.

 

Hạ Nam Tu để lại một tin nhắn cho tôi: “Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần đến công ty.”

 

Anh vẫn như trước kia, rõ ràng là người vận động nhiều nhất, nhưng hôm sau vẫn tràn đầy sức sống.

 

Ông trời đúng là bất công mà.

 

Không biết phải đối mặt với Hạ Nam Tu thế nào, tôi quyết định xin nghỉ phép rồi về nhà.

 

Mẹ vẫn không ngừng lải nhải.

 

Tôi đưa ánh mắt cầu cứu sang bố, ông ấy lập tức cầm tách trà rồi bước thẳng ra ngoài, như thể sợ bị vạ lây.

 

“Mày thực sự có bạn trai rồi à?”

 

“Vâng ạ.”

 

Thái độ của mẹ tôi lập tức thay đổi 180 độ: “Mau kể cho mẹ nghe, cậu ta làm nghề gì?”

 

Tôi miêu tả Vương Lâm Thành là một thanh niên có chí tiến thủ, có trách nhiệm, làm việc dưới trướng tổng giám đốc.

 

Thực ra, ở một khía cạnh nào đó, những lời tôi nói về anh ta cũng khá chính xác.

 

Nhờ vậy mà cuối cùng mới được yên ổn vài ngày.

 

Giữa chừng, Hạ Nam Tu có nhắn tin hỏi tôi có về nhà không, nhưng tôi không trả lời anh.

 

Tình cảm tôi dành cho anh bây giờ vẫn rất phức tạp, tôi không muốn tự ôm lấy những ảo tưởng không cần thiết.

 

… 

 

Ngày cưới của em họ đến đúng hẹn.

 

Tôi đứng trước cửa khách sạn, sốt ruột ngóng nhìn xung quanh.

 

Vương Lâm Thành nói mười phút nữa sẽ đến, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu.

 

Mẹ còn nôn nóng hơn tôi, liên tục hỏi bạn trai tôi đã tới chưa.

 

Bà ấy đã khoe khoang với họ hàng một trận rồi, nếu bị mất mặt, chắc chắn tôi sẽ bị xử đẹp.

 

Cái tên Vương Lâm Thành chết tiệt này, đến điện thoại cũng không thèm nghe.

 

Cuối cùng cũng kết nối được.

 

“Alo, anh đang ở đâu vậy? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, anh mau qua đây đi!”

 

“Xin lỗi, xin lỗi, thư ký Trần, tôi không tới được rồi. Hạ tổng có việc đột xuất tìm tôi.”

 

“Cái gì?”

 

“Thực sự xin lỗi cô nhé.”

 

Nói xong, anh ta trực tiếp cúp máy.

 

Tôi tức đến mức dậm chân bình bịch.

 

Cái tên Hạ Nam Tu đáng chết này, chắc chắn là cố ý!

 

Rõ ràng anh biết hôm nay là ngày gì, vậy mà còn cố tình khiến tôi khó xử.

 

Không kịp đi tính sổ nữa, việc cấp bách trước mắt là phải dỗ dành mẹ tôi trước.

 

Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh mẹ, một bà cô nhiều chuyện liền cất giọng: “Noãn Noãn, bạn trai cháu đâu? Sao vẫn chưa đến?”

 

Đúng là câu nào không nên nói thì lại cứ nói!

 

“Bạn trai Noãn Noãn là nhân tài ưu tú, rất bận rộn, chắc bị việc gấp giữ lại rồi.”

 

Tôi gượng cười hai tiếng.

 

Nhưng đám người kia vẫn không chịu buông tha cho.

 

“Thật sao? Noãn Noãn, cháu đừng nói cuối cùng lại không đến nhé.”

 

“Không phải là không dám đưa tới, nên mới không đến đấy chứ?”

 

“Noãn Noãn, cháu đừng vì thấy em họ cưới được nhà chồng tốt mà tự bịa ra một người bạn trai hư cấu.”

 

Dì cũng nhân cơ hội giẫm tôi một cái, đám họ hàng bên cạnh lập tức hùa theo.

 

Những người thân tốt của tôi ai nấy đều mong được xem trò cười của tôi.

 

Tôi lạnh lùng quan sát đám người đó.

 

Mẹ thì không nương tay, mạnh bạo cấu vào đùi tôi một cái.

 

“Ặc!”

 

Được rồi, không thể trốn tránh nữa.

 

Tôi cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Mọi người nghe cháu nói đi, bạn trai cháu là…”

 

16.

 

Trước cửa đột nhiên vang lên một trận xôn xao, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.

 

Một bóng dáng cao ráo, ăn mặc chỉnh tề dần hiện rõ trong tầm mắt.

 

“Hạ Nam Tu.”

 

Tôi giật mình bật dậy.

 

Anh nhìn thấy tôi, nở nụ cười rồi sải bước đến gần, thân mật ôm lấy vai tôi.

 

“Xin lỗi Noãn Noãn, anh đến trễ rồi.”

 

Tôi trợn tròn mắt, chuyện gì đang xảy ra thế này?!

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page