Hạ Nam Tu tức đến bật cười: “Nhìn cô cũng có dáng vẻ của một người đã có chồng đấy chứ?”
Vương Lâm Thành bỗng nhảy dựng lên: “Thư ký Trần! Cô có chồng rồi còn nhờ tôi giả làm bạn trai làm gì?”
Tôi đau đầu đỡ trán.
Chuyện này càng lúc càng rối rắm.
Dưới sự ép hỏi của Hạ Nam Tu, cuối cùng Vương Lâm Thành khai sạch kế hoạch của tôi.
Để trấn an anh, tôi đành giải thích, chuyện này thực chất chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Trước đây, điện thoại của tôi bị hỏng.
Vì không có tiền mua điện thoại mới, tôi dùng lại điện thoại mà cô bạn thân để lại, danh bạ trong đó còn chưa kịp chỉnh sửa.
Sáng hôm đấy, chồng của bạn tôi bỗng gọi đến, bảo tôi mau vào nhấn thích bài đăng của anh ta trên mạng xã hội, chỉ cần thêm một lượt thích nữa là đủ điều kiện nhận nồi miễn phí.
Tôi thật sự… cạn lời với cái tên đàn ông ham đồ miễn phí đó!
13.
Buổi tối, tôi hẹn Vương Lâm Thành đi mua sắm, chuẩn bị cho anh ta một bộ quần áo phù hợp.
Nhưng người đến lại là Hạ Nam Tu.
“Vương Lâm Thành đâu?”
“Tôi bảo anh ta đi đón người rồi.”
“Thế anh đến làm gì?”
Biểu cảm của Hạ Nam Tu có chút lúng túng, anh khẽ nói: “Thật ra tôi cũng có thể mà.”
“Tôi không nghe rõ, nếu không có gì thì tôi đi trước đây.”
Tôi xoay người định rời đi.
Sau giờ làm còn phải gặp sếp? Thà về nhà xem phim còn hơn.
Anh kéo tôi lại, nói muốn ăn tối cùng nhau.
Tôi dứt khoát từ chối.
Anh nghiến răng nói sẽ tính vào tiền tăng ca.
Tôi lập tức vui vẻ đồng ý.
Hạ Nam Tu đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp.
“Trần Noãn, thật ra tôi thấy việc em nhờ Tiểu Vương giả làm bạn trai không đáng tin chút nào.”
Tôi không chút hình tượng, cắt một miếng bít tết to rồi cho vào miệng.
Thịt bò mềm thật đấy!
“Ý anh là sao?”
“Hai người đều không phải diễn viên, hơn nữa lại chẳng quen thân gì, mẹ của em chắc chắn sẽ nhận ra điểm bất thường.”
Tôi gật đầu đồng ý: “Anh nói cũng có lý.”
“Thật ra tôi nghĩ…”
“Đến lúc đó tôi sẽ bảo Vương Lâm Thành nói ít lại, giữ hình tượng lạnh lùng.”
Không ngờ Hạ Nam Tu tốt bụng thật, còn nhắc nhở tôi nữa.
“À, lúc nãy anh định nói gì thế?”
Hạ Nam Tu hít sâu một hơi: “Không có gì, em cứ ăn đi.”
Anh uống cạn nửa ly rượu vang.
Có tiền là uống rượu kiểu này à?
Đáng tiếc, loại rượu đắt tiền thế này, tôi giờ không dám đụng vào nữa.
Vì uống rượu… dễ gây chuyện!
….
Cuối cùng, tôi vẫn còn tỉnh táo, nhưng Hạ Nam Tu thì say khướt.
Lấy rượu vang ra uống như nước lọc, đến thần tiên cũng phải gục.
Tôi gọi cho Vương Lâm Thành: “Hạ tổng say rồi, anh đến đón anh ấy về đi.”
“Thư ký Trần, Hạ tổng cử tôi đi công tác ở thành phố B rồi, tôi không qua được!”
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.
Hạ Nam Tu cứ liên tục níu lấy tôi.
Tôi giơ tay vả anh một cái.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
14.
Cuối cùng, tôi vẫn phải cõng Hạ Nam Tu, người đã say bí tỉ, về nhà.
Mệt hết cả người.
Tôi hất mạnh cánh tay anh ra, khiến anh ngã thẳng xuống sàn.
“Hừ!”
Một tiếng rên đau đớn vang lên, tôi cứ tưởng anh tỉnh lại rồi, kết quả là đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì.
Tôi lại đá anh hai cái để xả giận.
Đồ đàn ông khốn kiếp.
Hạ Nam Tu nằm quay lưng về phía tôi, môi mím chặt, khuôn mặt nhăn nhó đầy khó chịu.
Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người mình, chịu không nổi nữa, liền lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Rào rào, rào rào—
Nước từ vòi hoa sen tuôn xối xả xuống người.
Bỗng dưng có một lồng ngực rắn chắc dán chặt vào lưng, tôi suýt nữa hét lên.
Một bàn tay che miệng tôi lại.
Bờ môi anh áp sát tai tôi, khẽ gọi: “Noãn Noãn, là anh đây.”
Tôi run lên một chút, rõ ràng cảm nhận được một sự khác thường phía sau lưng.
Anh xoay người tôi lại, bá đạo khóa chặt môi tôi.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, như thể anh đang trừng phạt hành động vừa nãy của tôi.
Càng lúc càng cuồng nhiệt, như muốn nuốt chửng tôi vào bụng.
Nhận ra tôi sắp không thở nổi, cuối cùng anh cũng chịu buông ra.
You cannot copy content of this page
Bình luận